Phi Thiên

Chương 3664: Hiển thánh cảnh giới (2)

Bản tôn bàn tọa bất động, cảm thụ cảm giác mười người như một người, chân chính là tâm hữu linh tề, mười người sở kiến sở văn đều tương hỗ tồn tại trong tri giác của hắn, loại cảm giác này thực sự rất huyền diệu.
Dần dần Miêu Nghị cũng nhận ra khuyết điểm, pháp lực tiêu hao trên phân thân không thể liên tục mãi được, giống như được đổ đầy năng lượng rồi chầm chậm tiêu hao, không cách nào tái sinh, trừ phi phân thân cũng đả thông đường lối tu luyện tự mình tu hành, nhưng hậu quả khi làm thế Miêu Nghị không dám thử nghiệm, nếu thật làm như vậy, một khi phân thân tự lập tu luyện đánh vỡ bình hành, có ý thức độc lập tự chủ riêng, rất có khả năng sẽ biến thành một người khác, không cùng chung ý thức với hắn nữa!
Mà pháp lực của một cá nhân chia cho mười người đồng thời sử dụng, mức độ tiêu hao tuyệt đối kinh người!
Chín đạo phân thân lại từ đỉnh núi cuồng, chạy mà xuống, lục tục xông hướng thân ảnh ngồi bó gối ven hồ, từng người tiến nhập vào trong chủ thể.
Miêu Nghị lần nữa chậm rãi mở hai mắt ra, hơi lộ ý cười, tu vị chính thức đột phá đến hiển thánh cảnh giới.
Thiên cung, Tinh thần điện, Phá Quân đi tới, bước nhanh mà vào, chỉ thấy trong điện trừ Thanh Chủ còn có Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên, Thanh Chủ không ở trên ghế, mà đang cùng hai vị kia đứng giữa điện thầm thì cái gì đó.
Phá Quân bước lên hành lễ với Thanh Chủ.
- Bệ hạ!
Thanh Chủ ừ một tiếng, gật đầu với Tư Mã Vấn Thiên, nói:
- Ngươi nói lại tình huống với hắn một cái.
Tư Mã Vấn Thiên nhìn hướng Phá Quân, vội ho một tiếng. Phá Quân lành lạnh nhìn ngược lai không biết hắn muốn nói là chuyện gì.
Tư Mã Vấn Thiên cười nhẹ, nói:
- Là thế này, Ngưu Hữu Đức sớm có bất quỹ chi tâm, tả bộ một mực phụng ý chỉ bệ hạ giám thị hắn, hiện nay có thể xác nhận phần lớn thời gian. Ngưu Hữu Đức đều tu luyện tại Thái cổ tử địa.
Phá Quân hờ hững nói:
- Đến hiện tại còn cần xác nhận ư? Thái cổ tử địa thích hợp Ngưu Hữu Đức tu luyện, lối vào lại trú đóng trọng binh, tăng cường phòng thủ, dùng mông đít cũng có thể đoán ra Ngưu Hữu Đức thường vào trong thái cổ tu luyện, còn cần giám thị?
Một câu nói liền biến công sức vất vả của giám sát tả bộ thành không đáng một văn, trên mặt Thanh Chủ hơi hiện thần sắc cổ quái.
Ngay trước mặt bệ hạ mà ăn nói như thế, Tư Mã Vấn Thiên lập tức cười không đi ra:
- Lời không thể nói như vậy, nếu không giám thị, ngươi biết lúc nào hắn ở bên trong lúc nào không ở bên trong?
Lời này không sai, nhiều năm như vậy cũng không phải Miêu Nghị ở lì mãi trong Thái cổ tử địa không chịu ra ngoài, khi bên ngoài có việc cần hắn phải tự thân ra mặt xử lý, hắn cũng phải đi ra, đi đi về về như thế cũng là chuyên thường. Phá Quân hờ hững nói:
- Ta cần phải quan tâm cái này ư?
Tư Mã Vấn Thiên bị hắn sắc một câu không lời để nói, vội nhìn sang Thanh Chủ, giống như muốn nói, hắn cứ như thế, chuyện này không cách nào nói tiếp được.
- Khái khái!
Thanh Chủ lên tiếng giảng hòa:
- Nói chính sự.
Tư Mã Vấn Thiên khẽ gật đầu, lại tiếp tục nói với Phá Quân:
- Trong mấy đạo nhân mã, tuy Ngưu Hữu Đức là mới quật khởi lại chiếm ưu thế của kẻ đi sau, nhân mã Nam quân được chỉnh hợp mạnh hơn nhưng đao khác, lại thêm Ngưu Hữu Đức không có lòng thần phục, theo ý ta, là nên tìm dịp tốt trừ đi!
Ngươi, có thể có ý này? Phá Quân không phải xem thường hắn, nghiêng mắt nhìn Thanh Chủ đang vuốt râu không nổi, đoán rằng đây là ý cua Thanh Chủ, bèn hỏi:
- Tả bộ ngươi chuyên làm chút chuyện lén la lén lút nhận không ra người, đáng để cung ta thương lượng chuyện này?
Tư Mã Vấn Thiên có điểm bốc lửa.
- Không có tả bộ lén la lén lút, đâu tới tả đốc vệ đường đường chính chính!
- Được rồi!
Mắt thấy hai người lại muốn nhao lên, Thanh Chủ lên tiếng ép lại:
- Không phải để các ngươi đến đây cãi cọ, là muốn các ngươi nghĩ biện pháp trừ tặc, nói chính sự!
Phá Quân trực tiếp hỏi Thanh Chủ:
- Bệ hạ muốn cho cận vệ quân ám sát Thiên vương chưởng lệnh Nam quân? Trước không nói hậu quả thiên hạ đại loạn khi lỡ như việc này thất thủ, bên người Ngưu Hữu Đức luôn có trọng binh bảo vệ, muốn ám sát cơ hồ không có khả năng đắc thủ.
Thượng Quan Thanh cười lên nói tiếp.
- Bởi thế tả bộ mới một mực đánh chủ ý lên Thái cổ tử địa. Ngưu Hữu Đức tại ngoại giới khẳng định bên người ngoài sáng trong tối luôn có trọng binh bảo hộ, nhưng Thái cổ tử địa lại khác, bên kia căn bản không thích hợp trường kí trú đóng đại quân, vậy nên Ngưu Hữu Đức không khả năng bố trí qua nhiều nhân mã ở đó, đây chính là cơ hội xuống tay tốt nhất!
Phá Quân:
- Đúng là cơ hội tốt, nhưng lối vào thái cổ có đại quân Ngưu Hữu Đức nghiêm mật phòng thủ, chuyện liên quan đến an toàn cá nhân của Ngưu Hữu Đức, kiểm tra tất định nghiêm mật, nhân mã cận vệ quân làm sao để len vào?
Thượng Quan thanh gật đầu nói:
- Thế nên mấy năm nay tả bộ phí không ít công phu, trong nhân mã canh giữ lối vào thái cổ đã có người bị tả bộ thu mua, chỉ cần tìm đến cơ hội thích hợp liền có thể đưa nhân mã cận vệ quân vào để ám sát.
Phá Quân trầm mặc, nhíu mày nói:
- Đai quân Ngưu Hữu Đức không thể ở lâu trong đó, quân cận vệ cũng tương tự, nhỡ ra sau khi Ngưu Hữu Đức đi ra, lại trường kỳ không tiến vào, nhân mã đưa vào trong lầu không ra được chẳng phải là tự tìm đường chết?
Tư Mã Vấn Thiên nói tiếp nói:
- Tả đốc sử quá lo lắng, mấy năm nay thám tử cài cắm ở bên kia một mực lưu tâm việc này, đã tổng kết ra quy luật ra vào của Ngưu Hữu Đức, kết hợp với tin tức từ các phương diện khác, có thể phán đoán được, mấy năm nay Ngưu Hữu Đức một mực đặt hết tâm tư vào trong tu luyện, có việc đi ra xử lý lại tận nhanh phản hồi Thái cổ, mà không ở lại bên ngoài quá lâu.
Thượng Quan Thanh ở bên tiếp tục giúp Phá Quân xóa bỏ nghi ngờ:
- Cho dù không khéo trùng với thời điểm Ngưu Hữu Đức đột nhiên trường kỳ không vào thái cổ, tả đốc sử cũng không cần quá lo lắng, nếu mà không được, bệ hạ sẽ tìm mượn cớ để tiền hạ chỉ phái binh tiến Thái cổ thanh tiểu tà linh, sau đó thừa cơ khẽ khàng mang đi nhân mã bên trong, tuyệt sẽ không để huynh đệ cận vệ quân đâm đầu chịu chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận