Phi Thiên

Chương 3215: Ban ly rượu độc cho nàng ta (1)

Sau đó hắn lại xoay người dừng bước, nói với Câu Việt:
- Ngươi lập tức nghĩ cách liên lạc với Ngưu Hữu Đức, khiến hắn lập tức dừng tay, nói cho hắn biết, đã làm loạn đủ rồi, mục đích của hắn cũng đã đạt được! Chỉ cần hắn nguyện ý dừng tay, ta nguyện ở giữa bảo đảm, cam đoan chuyện trước kia đều thành quá khứ, bất luận là kẻ nào của Doanh gia ta cũng sẽ không ra tay với hắn!
- Vâng!
Câu Việt trả lời.
Doanh thiên Vương phủ.
Lúc này Doanh Cửu Quang đứng yên ở cạnh trường án của thư phòng, tâm trạng bình tĩnh, giấy trắng mực đen, cầm bút tinh tế vẽ tranh vẽ một bức tranh mĩ nữ, thần thái rất sinh động.
Chuyện đến mức này rồi, ngay cả Tả Nhi đứng cạnh cũng ý thức được Vương gia đang gặp phải nguy cơ lớn, nhưng Doanh Cửu Quang ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, trầm ổn dị thường.
Tả Nhi ở bên bẩm báo tin tức, biểu thị ý của mấy vị vương gia khác đã chuyển đạt bố trí phía dưới, nhân mã Nam quân đang hoả tốc tới, nhân mã Tây quân cũng đang hoả tốc tới, nhân mã Bắc quân đang hoả tốc tới, bốn quân đang nghiêm ngặt theo dõi hướng đi của lính cận vệ, tạm thời chưa phát hiện dị thường gì.
- Ừ!
Sau khi nghe xong Doanh Cửu Quang gật đầu, ngòi bút vẫn không ngừng, hỏi một câu:
- Trong nhà tình hình thế nào?
Tả Nhi bẩm báo:
- Hẳn là đều nghe nói chút gì đó, đều rất yên tĩnh, không bước chân ra khỏi nhà, không dám gây phiền toái cho Vương gia.
Doanh Cửu Quang lạnh nhạt nói:
- Nói cho bọn họ biết, đừng không khí trầm lặng làm như người nhà chết không bằng, nên ăn uống thì ăn uống, nên chơi đùa thì chơi đùa, không phải là chuyện gì ghê gớm, bọn họ nghĩ quá nghiêm trọng rồi, không đáng làm như vậy.
- Vâng!
Tả Nhi lĩnh mệnh ra thư phòng, ở bên ngoài gọi một người qua, để hắn đem truyền ý của Doanh Cửu Quang xuống phía dưới.
Hoàng Phủ Thế Gia, Hoàng Phủ Đoan Dung từ nhà cũ bên kia đi ra, gương mặt cau có về biệt viện.
Dưới gốc cây già, trên ghế Ngọ Ninh đang nằm tay cầm tập tranh không chút lo lắng thưởng thức, vài ánh mặt trời xuyên qua bóng cây.
Đi tới trước mặt Hoàng Phủ Đoan Dung nhìn hắn chằm chằm rồi đặt mông ngồi xuống, tức giận nói:
- Nằm lui vào trong đi.
Ngọ Ninh hai chân dịch lui vào trong, tập tranh nằm ở trước ngực, dòm Hoàng Phủ Đoan Dung vui vẻ nói:
- Gia gia bên kia lại nói gì sao?
Hoàng Phủ Đoan Dung nguýt hắn một cái.
- Đang yên lành nói ta làm gì? Chàng ước gì ta bị nói có phải không?
- Làm sao có thể, ta mong nàng được hài lòng mới đúng.
Ngọ Ninh cam đoan một tiếng, chợt lại thấy kỳ quái nói:
- Vậy khuôn mặt nàng làm sao mà cau có vậy?
- Ài! Ngưu Hữu Đức lại gây chuyện, lão gia bảo ta đi hỏi tình hình, tên kia đóng cửa Thiên Nhai, còn tịch thu cửa hàng Doanh gia...
Hoàng Phủ Đoan Dung nói đại khái tình hình.
Ngọ Ninh thần tình hơi lộ ra ngưng trọng, Nhu Nhu hình như ở Thiên Nhai bên đó, không sao chứ?
Hoàng Phủ Đoan Dung lắc đầu, không việc gì, cùng Doanh gia bên kia đâu sức không động đậy đến Quần Anh hội.
Ngọ Ninh suy nghĩ xong nhịn không được cười nói:
- Tịch thu thì tịch thu thôi, có liên quan gì đến chúng ta? Nàng vì Ngưu Hữu Đức bận tâm cái gì, ta nói nàng không phải nhìn trúng hắn rồi chứ?
- Nói cái gì thế!
Hoàng Phủ Đoan Dung nhất thời giống như mèo bị đạp đuôi, hai mắt trừng trừng, hình như muốn phun lửa, hai tay đưa lên véo mạnh vào hông của Ngọ Ninh.
- Ối.
Ngọ Ninh liên tục cầu xin tha thứ.
Nghiêm khắc đánh cho một trận, Hoàng Phủ Đoan Dung dừng tay lại nhịn không được thở dài một tiếng:
- Tên này thật biết dày vò người ta!
Trong lòng tâm tình thật là vừa yêu vừa hận, yêu vì phát hiện ra con mắt của nữ nhi mình không tệ, sự nhẫn nại của “Con rể” này thật là khiến người ta không còn gì để nói, năm đó Quỷ thị tuyển người khiến nàng kinh sợ, bây giờ chiến tích Hắc Long Đàm lại khiến nàng thêm một phen khiếp sợ, “Con rể” này đem ra ngoài khoe khoang chẳng khác nào đi vào chỗ chết.
Hận một nỗi là “Con rể” này không cách nào mang ra ngoài khoe khoang, nam nhân càng có bản lĩnh càng không có khả năng ở rể Hoàng Phủ gia, nhưng càng có bản lĩnh thì càng hấp dẫn nữ nhi của mình, lại càng hại nữ nhi mình cả đời chung thân không rời ra được.
Càng hận hơn chính là, nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy đã đành, đây lại còn rất giỏi gây chuyện, ở Hắc Long Đàm khiến danh tiếng không ngừng sụt giảm, lại cùng Quảng gia gây sự một trận. Vừa quay đầu lại lại cùng Hạ Hầu gia cấu kết làm ra chuyện tày trời này, còn có thể yên bình được hay không? Ước chừng nữ nhi mình ruột gan nóng như lửa đốt, dính vào nam nhân này nữ nhi mình mệnh khổ rồi.
Nàng cũng có thể hiểu được hành vi của Miêu Nghị, biết Doanh gia sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn đây là đang ra tay trước lấy ưu thế tự bảo vệ mình, nếu là có thể thuận lợi thoát được nạn này, tài sản vô hình trong tay lại được nâng cao một bậc... Nói chung tốt xấu gì cũng vẫn dây dưa tới nàng.
Quay đầu lại véo thắt lưng Ngọ Ninh rồi đập vào lưng hắn một cái, hỏi:
- Chàng thấy Ngưu Hữu Đức thế nào?
Ngọ Ninh kỳ quái nói:
- Nàng làm gì thế? Tốt thì thế nào, xấu thì thế nào, chúng ta cũng sẽ không thu nhận hắn làm con rể, nàng quan tâm làm cái gì?
Hoàng Phủ Đoan Dung trong lòng giật mình, tìm một lý do:
- Ta sợ phía trên sau này sẽ bảo Quần Anh hội để ý nhiều đến hắn, ta cũng chỉ là muốn chàng giúp phân tích để ta hiểu rõ ngọn ngành.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Ngọ Ninh lại yên lặng nằm đó, chú tâm suy tư.
- Thiện chiến đích xác là một tướng soái tài ba, cũng không thiểu thủ đoạn biến hóa khôn lường, nếu không làm loạn, tiền đồ vô lượng. Về phương diện nữ sắc mặc dù hơi có tỳ vết, nhưng so với những kẻ khác cùng địa vị như hắn mà nói, đã thì hắn vẫn tốt hơn nhiều. Nói thật, nếu có thể để hắn làm con rể, ta ngược lại rất vui mừng, nhưng nàng cũng biết, hắn đã đến địa vị mà không thể ở rể Hoàng Phủ gia.
Câu cuối cùng hơi có ý nhắc, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là cảm thấy Hoàng Phủ Đoan Dung cảm xúc có chút không đúng, có chút hoài nghi phu nhân mình có phải thật sự coi trọng vị kia muốn nạp làm con rể hay không, thứ tốt ai không muốn thu vào nhà mình, nữ nhân có nữ nhi đều lấy việc nữ nhi gả cho nam nhân tốt làm vinh quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận