Phi Thiên

Chương 2404: Càn (1)

Miêu Nghị đứng bên cạnh ao lửa lại chẳng cảm giác được điều gì khác thường, hắn khe khẽ thở dài, chuẩn bị ở lại đây chừng mấy trăm năm, hắn không tin rằng trong vòng chừng ấy thời gian mà hắn không thể xác nhận được đây có phải là Long Diễm Trì hay không, nói không chừng còn có thể tìm hiểu được nguyên nhân vì sao Phượng Tộc nhờ mình đưa thứ này sang đây.
Nói cho cùng, hắn không thể làm trái lương tâm mình được cuối cùng thu hai quả trứng băng đá vào, không ném chúng đi.
Ngọn lửa hình dạng đầu rồng dường như nhấc cằm lên nhìn hắn, không biết phải nói gì đối Với việc Miêu Nghị làm loạn cả buổi nhưng rồi rốt cuộc không ném hai quả trứng đi.
Miêu Nghị không ngẩng đầu nhìn thấy hình dáng hỏa long cao chừng mấy trượng lơ lửng giữa không trung, thả Ám U Lâm và Hắc Thán ra ngoài.
- Các ngươi ra phía sau đại điện, rẽ vào con đường thứ nhất bên phải sẽ dẫn cổng vào chỗ có tà nguyên, tự mình đi đi, cố gắng giữ yên lặng, không được chủ động rước họa vào thân, có lẽ sẽ không...
Hắn vẫn còn chưa dứt lời, phát hiện phản ứng của Hắc Thán lẫn Ám U Lâm đều không quá thích hợp, Hắc Thán trợn mắt nhìn về phía sau hắn, còn Ám U Lâm thì cực kỳ hoảng sợ, thậm chí còn có chút run rẩy.
Chỉ là ngọn lửa hình dáng một con rông đang bay lượn thôi mà có gì phải sợ hãi đêm vậy? Miêu Nghị thâm oán, quay đầu nhìn qua.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến hắn kinh ngạc vô cùng, trước mắt hắn đã không còn là ngọn lửa hình rồng nữa mà toàn bộ đám lửa cháy hừng hực hóa thành một cái đầu rồng cực lớn.
Nhưng nếu chỉ là một đầu rồng thì không cần phải nói gì nhiều, nhưng cặp mắt sống động y như thật kia đang có từng ngọn lửa bốc lên sáng ngờ giống như được thổi hồn vào, tản mát ra khí thế thâm sâu tác động đến tâm hồn con người, đang nhìn chằm chằm bọn hắn, ẩn chứa thần thái bao gồm cả dò xét, dữ tợn, uy vũ, khí phách!
Đột nhiên, đôi đồng tử ẩn chứa ngọn lửa cháy bập bùng tập trung vào Ám U Lâm, bắt đầu toát ra sự tức giận mãnh liệt, khí thế kinh khủng chấn động tâm thần đột nhiên bộc phát từ trong lửa đỏ, khiến bọn họ cảm nhận được sự áp bách cực lớn, khiến Miêu Nghị ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ lùi về sau chậm rãi
Ngay sau đó, một giọng nói chất chồng từ bảy tám người bắt đầu phán tán từ trong ngọn lửa cháy mạnh, thanh âm trầm trầm thâm sâu truyền đến tai từng người:
- Tử linh! Dám xông vào đây sao!
Phù! Sau khi ngọn lửa phun ra, một móng vuốt rồng hừng hực liệt diễm bổng dưng xuất hiện phía dưới đầu rồng nhanh chóng vươn ra, chụp lấy Ám U Lâm, tốc độ cực nhanh, không để cho Miêu Nghị có thể phản ứng kịp, khí thể như lôi đình sấm dậy, Ám U Lâm hoàn toàn chẳng thể né tránh được, bị móng vuốt đó xách vào trong Long Diễm Trì.
Miêu Nghị kinh hãi, nhanh chóng dùng Nghịch Lân Thương chém vào long trảo, thế nhưng nó chỉ rung động một chút. Sau đó bắn ra ánh lửa bốn phía, đập vào ngực Miêu Nghị, tạo thành tiếng ầm vang dội, đánh hắn lảo đảo lui về phía sau.
Đôi mắt Hắc Thán trừng lớn, đột nhiên tung người nhảy lên, hung hăng đâm vào trong đầu rồng, nào ngờ đầu rồng kia giống như không khí, khiến nó chui tọt qua không chút lực cản nào. Sau đó rơi vào bên kia Long Diễm Trì.
Long trảo chụp lấy Ám U Lâm tóm vào trong Long Diễm Trì, thân hình nàng giống như bị cố định lơ lửng bên trong ngọn lửa đương rực cháy. giầy giụa kịch liệt muốn thoát khỏi đầu rồng, nhưng vẫn bất lực. Hai tay nàng ôm đầu phát ra từng tiếng cực kỳ thê thảm thống khổ.
- A…
Bột phấn trên người nàng tuôn ra không dứt.
Miêu Nghị vừa ổn định thân hình đã cực kỳ kinh sợ, hắn cảm giác được đợt tấn công vừa rồi của long trảo chẳng ẩn chứa bất kỳ pháp lực gì cả, điều này hoàn toàn chứng mình được nó chỉ dùng sức mạnh thuần túy đã đủ để đẩy lui bản thân hắn, tại sao ngọn lửa đó lại có sức mạnh kinh người đến như thế?
Hắn không thể suy nghĩ quá nhiều vào lúc này, Miêu Nghị nhanh chóng vung tay đánh ra một chưởng, thi triển Tinh Hỏa Quyết, ý định dùng Khống Hỏa Thuật cứu Ám U Lâm ra ngoài.
Thế nhưng vẫn không có tác dụng gì. Khống Hỏa Thuật tuy rằng vẫn có tác dụng bức bách khiến cho đám lửa bên trong Long Diễm Trì đương tuôn ra như suối phun bắt đầu lay động bốn phía, vậy mà không thể đánh tan đầu đồng bằng lửa này, luồng hỏa diễm đó tựa như lửa, nhưng lại không giống như lửa. Với điểm khác biệt đó, Khống Hỏa Thuật của hắn không thể tạo ra tác dụng gì, chẳng thể giành lại Ám U Lâm, cứu nàng ra.
Hắc Thán tiếp tục tung người lần nữa, muốn tông vào Ám U Lâm khiến nàng văng ra, nhưng lại thêm một lỏng trảo chui ra từ liệt diễm chém tới, nhắm vào Hắc Thán, sau đó vung vuốt, ném nó đi ra ngoài lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
Một đám nam nữ tóc đỏ chạy vào trong đại điện cực nhanh. Vừa nhìn thây tình hình trong điện chuẩn bị ra tay với Miêu Nghị.
- Lui ra!
Thanh âm trầm trầm uy nghiêm của bảy tám người truyền từ trong ngọn lửa ra.
Đám người tóc đỏ không nói thêm bất cứ ý kiến gì, rối rít lui lại trở về sau.
Khả năng thiêu đốt của ngọn lửa bên trong đầu rồng cực kỳ mạnh mẽ. Ám U Lâm bị kẹt ở trong đó, căn bản không thể nào chống lại được thanh âm thảm thiết đã ngừng lại, hoàn toàn biến thành bột phấn, chính thức tan thành mây khói, một số vật tùy thân mang theo bên người nàng rơi xuống, chìm sâu vào trong ao lửa bập bùng.
Chỉ trong một lát, Ám U Lâm vẫn còn đang sống sờ sờ đã tan biến không còn mảnh vụn!
Miêu Nghị đang gắng gượng thi pháp nghĩ cách cứu viện. Vừa thấy tình cảnh đó, vẻ mặt hắn nhanh chóng căng cứng, đình chỉ vận chuyển Tinh Hỏa Quyết, không muốn tiếp tục làm việc phí công vô dụng nữa, đồng thời giơ bàn tay lên, ngăn cản Hắc Thán đang bò lên chuẩn bị ra sức lại xông tới, tất cả đã không còn ý nghĩa gì.
Hắn nhận ra liệt diễm long đầu hoàn toàn không có một chút ác ý gì với mình và Hắc Thán, nếu không cũng chẳng phải ra lệnh cho đám nam nữ tóc đỏ kia lui xuống.
Miêu Nghị cực kỳ giận dữ đứng trên mặt đất, đối phương ra tay cực kỳ quyết đoán dứt khoát, quá mức vô tình không thèm nói câu nào đã ra tay phủ đầu, chỉ cần biết rằng Ám U Lâm là tà linh, vậy thì chẳng còn thị phi trắng đen gì nữa, dùng khí thế lôi đình sét đánh tiêu diệt nàng, quá độc ác rồi!
Hắn dừng Khống Hỏa Thuật lại, ngọn lửa cuồn cuộn trong đại điện giống như thủy triều rút lui về bên trong Long Diễm Trì, chỉ còn mỗi liệt diễm hãn âm trầm đầy uy nghi nhìn chằm chằm Hắc Thán.
Không sai! Đôi mắt đó đang nhìn Hắc Thán, di chuyển từ Miêu Nghị sang dò xét chăm chú Hắc Thán không rời.
- Ngươi là yêu nghiệt nơi nào?
- Miêu Nghị vung thương chỉ vào liệt diễm long đầu, gầm lên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận