Phi Thiên

Chương 559: Có chút khó xử (2)

Thợ mộc và thợ đá đứng cuối và đầu giường, cũng nhìn Miêu Nghị cười ha ha.
Gương mặt Miêu Nghị tối đen, triệu hồi ‘Lam Vũ Phi Yến’, nhảy lên bay đi, không để ý tới mấy người bị bệnh thần kinh này nữa, khống chế Phi Yến một mình bay vút lên không trung.
Chiếc giường Hương phi rất nhanh đuổi theo, chạy song song trên không trung với Lam Vũ Phi Yến, Lão bản nương cười nói:
- Giận rồi sao? Ngoan! Đừng giận nữa, ngồi trở lại đi.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Không dám! Ta chọc không nổi!
- Còn giận sao!
Lão bản nương cười lạnh:
- Thợ đá, làm thịt vật cưỡi của hắn đi, để cho hắn một đường chạy về!
- Được!
Thợ đá gật đầu, chuẩn bị xuất thủ.
- Chậm đã!
Miêu Nghị vội vàng giơ tay quát bảo ngưng lại, ở trên không trung, thu Lam Vũ Phi Yến vào, đàng hoàng nhảy đến đuôi giường, kéo chiếc màn lụa, đặt mông ngồi xuống.
Cái chân dưới lớp váy của Lão bản nương lại đưa tới, thọt vào mông Miêu Nghị, cười duyên nói:
- Giận thật sao?
Miêu Nghị xoay tay lại, đánh một cái lên cái chân đang trêu chọc mông mình:
- Ta nào dám tức giận, đừng đùa nữa có được không, ở Nam Cực Băng cung ta thiếu chút nữa bị ngươi đùa chết rồi, ngươi còn thấy chưa đủ sao!
Nhắc tới Nam Cực Băng cung, lại nhớ tới tên này vì mình mà mạo hiểm tính mạng, trên mặt Lão bản nương hiện lên vẻ ôn nhu, mũi chân cũng không đâm vào mông đít Miêu Nghị nữa. giả bộ than thở nói: - Người khác muốn chơi còn không có cơ hội, ngươi lại còn sĩ diện cãi láo!
Miêu Nghị rất bất đắc dĩ nói:
- Đại tỷ! Đây là cái mông của ta, không phải là thịt heo, làm phiền cái chân cao quý của ngươi như vậy có được không? Ngươi làm như vậy rất dễ bị hiểu lầm đấy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta chỉ sợ làm xấu danh tiếng của ngươi.
Thợ mộc và thợ đá cùng kêu lên nói:
- Chúng ta thật sự không nhìn thấy gì cả! Lão bản nương, giúp chúng ta đạp mấy đá nữa đi.
- Được rồi, tha cho hắn một lần, tên này không biết đùa giỡn đâu. Lão bản nương hào phóng phất phất tay, hỏi:
- Ngưu Nhị, ngươi nói ngươi khám phá ra sự huyền bí của Băng Diễm là chuyện gì vậy?
Miêu Nghị hàm hồ suy đoán nói:
- Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời. . . Ư, lại nữa?
Mông đít của hắn lại trúng một cước, lại một cước nữa, vẫn tiếp tục. . . Có chút phát điên Miêu Nghị theo bản năng xoay tay lại bắt túm lấy mắt cá chân trơn mềm của Lão bản nương.
Một luồng cảm giác rất kỳ quái làm hai người bất giác yên lặng, mắt cá chân tựa hồ là bộ phận nhạy cảm của Lão bản nương, đây không phải lần đầu tiên Miêu Nghị tiếp xúc với nữ nhân, vì vậy hắn tựa hồ cũng ý thức được cái gì, cảm giác thân thể mềm mại của đối phương nhẹ nhàng run rẩy, cái chân bị túm lấy không dám lộn xộn.
Không khí có chút khó xử! Năm ngón tay cứng ngắc của Miêu Nghị cũng chầm chậm buông lỏng, tựa hồ sợ thợ mộc và thợ đá biết được, cố giả bộ như không có chuyện gì, cười hỏi:
- Lão bản nương, Bắc Cực Băng cung có phải cũng có Băng Diễm hay không? A. . .
Hắn kêu lên đau đớn.
Mũi chân của Lão bản nương lại tàn nhẫn đâm lên mông đít của hắn, thấy Miêu Nghị thành thực chịu đựng, đối phương hừ lạnh nói: - Dĩ nhiên là có.
Miêu Nghị xoa cái mông, không kịp đau, ánh mắt sáng lên nói:
- Lão bản nương, chúng ta có phải nên đến Bắc Cực Băng cung thăm viếng không?
Lão bản nương nói:
- Lần này người cần thăm viếng không ngờ đều tới Nam Cực Băng cung, quan hệ gì nên quan tâm ta đều làm ở Nam Cực Băng cung rồi, không cần chạy khắp nơi nữa, Bắc Cực Băng cung cũng không cần đi.
Miêu Nghị nghe vậy không khỏi có chút thất vọng, hỏi:
- Trực tiếp trở về khách sạn sao?
- Đến Vô Lượng Thiên trước đã, sau đó lại đi Đại Ma Thiên. . .
Lão bản nương gần như rù rì tự nói trả lời, hai chân khẽ co lên, không quấy rầy Miêu Nghị nữa, cả người tựa hồ trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy nàng nằm yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại tựa hồ đang ngủ thiếp đi, hắn mơ hồ ý thức được có chuyện gì đó, không lên tiếng hỏi nữa.
Thời gian sau đó, Lão bản nương tựa hồ ngủ say, không nói tiếng nào.
Cả nhóm tiến vào cảnh nội Vô Lượng quốc, sau khi nhìn thấy ranh giới của đỉnh núi Vô Lượng Thiên đâm thẳng lên trời ở Vô Lượng Thiên, thợ mộc và thợ đá mang cỗ kiệu chui vào trong một khu rừng, Lão bản nương xuống kiệu, đi bộ vào một tòa sơn động hoang dã.
Ngoài động, thợ đá thu giường Hương phi, Miêu Nghị nhìn dãy núi hoang sơ chung quanh, không khỏi kỳ quái nói:
- Lão bản nương đến sơn động này làm gì?
Thợ đá nghiêng đầu liếc nhìn thợ mộc, lạnh nhạt nói:
- Thay quần áo!
- Thay quần áo?
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Thay y phục gì? Thợ mộc vẫn không thay đổi sắc mặt, nói:
- Đạo Thánh tương đối truyền thống, không thích Lão bản nương ăn mặc như vậy, mà Lão bản nương từ nhỏ đã mặc quen rồi, cho nên mỗi lần đến dưới chân núi đều sẽ thay quần áo đi bái kiến.
- À!
Thì ra là như vậy, Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ.
Đợi đến khi Lão bản nương trở ra, nàng đã mặc một chiếc váy tơ trắng, thướt tha lay động lòng người, mái tóc được búi trên đầu rất chỉnh tề, khí chất vừa đoan trang lại vừa lộ ra vẻ quyến rũ. Miêu Nghị nhìn thấy ánh mắt sáng lên, thật ra tự vấn lòng, hắn cũng cảm thấy Lão bản nương mặc thế này rất đẹp mắt.
Ra khỏi động, Lão bản nương dẫn thợ mộc phi thiên bay đi, đến Vô Lượng Thiên bái kiến Đạo Thánh Phong Bắc Trần, còn thợ đá và Miêu Nghị lưu lại nơi này chờ đợi, nguyên nhân chủ yếu vì thợ đá là người của Đại Ma Thiên, Vô Lượng Thiên không hoan nghênh.
Hai người ở chỗ này chờ đợi hơn nửa ngày mới thấy thợ mộc và Lão bản nương trở lại, Lão bản nương sắc mặt bình tĩnh lại đi vào sơn động thay quần áo, Miêu Nghị thấy thợ mộc sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi:
- Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?
Thợ mộc lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Sau khi Lão bản nương khôi phục lại lối ăn mặc như cũ, chui vào trong màn lụa nhẹ nhàng nằm nghiêng, một cánh tay gối dưới đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Cả nhóm một lần nữa bay vút lên không trung.
Trên đường, Miêu Nghị lại ném Nguyện Lực châu vào trong miệng tu luyện, nếu không sẽ quá nhàm chán. Ba người kia đột nhiên giống như biến thành người khác, đều yên lặng không nói tiếng nào.
Đại Ma Thiên trong cảnh nội Ma quốc, đồng dạng là một ngọn núi cao trong mây. Sau khi cả nhóm nhích tới gần, lần này Lão bản nương không dừng lại thay quần áo, mà trực tiếp từ trong màn lụa bay vút ra, thợ đá lại đuổi theo phía sau. Thợ mộc và Miêu Nghị lại phiêu nhiên hạ xuống dưới chân núi, thợ mộc là người của Vô Lượng Thiên, bên phía Đại Ma Thiên đồng dạng cũng không hoan nghênh.
- Lão bản nương có lẽ sẽ không quay lại nhanh, đoán chừng phải đợi một hai ngày, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.
Thợ mộc vừa dứt lời, liền xoay người đi tới chỗ sâu trong khu rừng, ngồi xếp bằng dưới một gốc cây già.
Miêu Nghị đi tới, ngồi bên cạnh hắn hỏi:
- Tại sao?
Thợ mộc thản nhiên trả lời:
- Rất đơn giản, huynh đệ tỷ muội trong nhà Lão bản nương rất nhiều, tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng rất thân thiết, vất vả lắm mới tới một lần, dĩ nhiên phải thăm hỏi từng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận