Phi Thiên

Chương 3197: Bắt đầu đi! (1)

Nhìn theo Câu Việt rời đi, Quảng Quân An mặt mang hồ nghi quay đầu lại nói:
- Cữu cữu, lời nói vừa rồi của Câu quản gia là có ý gì?
Cao Tử Hồ lắc đầu nói:
- Ta cũng nghe không hiểu.
Ánh mắt vừa va chạm với tỷ tỷ thì hắng giọng, nuốt câu nói tiếp theo vào.
Bất ngờ Cao Tử Huyên lạnh lùng hỏi:
- Chẳng lẽ chuyện năm đó thật sự có quan hệ với đệ?
Cao Tử Hồ vội nói:
- Tỷ, thật sự không quan hệ với đệ.
- Câu Việt là người nói chuyện lung tung sao?
Cao Tử Huyên lạnh lùng nói.
Quảng Quân An nhịn không được, tư vị chẳng hay biết việc gì rất khổ sở.
- Mẫu thân, các người rốt cuộc đang nói cái gì?
Sự tình đã lộ rồi, Cao Tử Huyên cũng không muốn giấu diếm con mình, đến địa vị này của con trai có một vài việc và tình huống là cần phải nắm giữ toàn bộ, mới có thể dễ dàng đối phó, trầm giọng nói:
- Liên quan tới Chu Ngạo Lâm cùng Long Tín còn có thể có chuyện gì? Năm đó có đồn đãi rằng người coi trọng nữ nhân của Long Tín trước là cữu cữu của con. Mà cữu cữu của con lúc ấy thường hay cùng Chu Ngạo Lâm chơi với nhau, thỉnh thoảng hay vuốt mông ngựa hắn, nói trắng ra là chó săn của Chu Ngạo Lâm. Nghe nói Chu Ngạo Lâm động vào nữ nhân của Long Tín là do cữu cữu con xui khiến. Năm đó Câu Việt từng phụng mệnh tra qua việc này, tra được trên đầu cữu cữu con, cữu cữu con chạy đến chỗ mẹ tố ủy khuất. Mẹ biện hộ giùm ở chỗ Vương gia, việc này Vương gia cũng như vậy mà từ bỏ.
Quảng Quân An lập tức lạnh lùng hướng sang Cao Tử Hồ:
- Thật có chuyện như vậy sao?
Cao Tử Hồ vội xua tay nói:
- Đừng nghe mẹ con nói bậy.
- Nói như vậy là do Câu Việt nói bậy?
Quảng Quân An hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, bỏ đi nhanh... sắc mặt rất khó xem.
Hắn đương nhiên biết chuyện của Long Tín cùng Chu Ngạo Lâm lớn thế nào. Một Nguyên soái bị phế bỏ, phía dưới không biết có bao nhiêu người gặp phải tai tương, khiến cho lòng người bất an. Nếu thực chuyện này có quan hệ với chính mình, hơn nữa ám cọc ở Quỷ thị bị đứt đoạn, phụ vương sẽ nhìn bên này bằng ánh mắt thế nào?
- Hầu gia, Hầu gia. Cao Tử Hồ bước nhanh gọi vài câu cũng không thể giữ lại Quảng Quân An, lại trở về bên này, không khỏi nén giận nói:
- Tỷ tỷ nói cái này với Quân An làm chi?
Cao Tử Huyên hung hăng trừng mắt liếc một cái: - Vương gia đã muốn không truy cứu việc này của đệ, đệ còn gì phải sợ. Vạn nhất Quân An thật không hiểu tình huống lại nói sai trước mặt Vương gia mới là phiền toái chân chính, bên nào nhẹ bên nào nặng còn cần đợi tỷ dạy đệ sao?
Dòng suối giữa núi, sông nhỏ nước chảy, trong một sơn cốc, Đằng Phi Nguyên soái Tử Lộ mặc thường phục ngồi bên bờ sông, chậm rãi thả câu, xung quanh yên lặng, chỉ có thanh âm của tiếng nước suối nhỏ róc rách tĩnh tại.
Đối với người như hắn, câu cá cho tới bây giờ cũng không phải mục đích đôi hoàn cảnh một chút, đôi tâm tình một chút ngầm nghĩ sự tình mới là sự thật.
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, thẳng đi đến bên người của hắn, một cái ghế nhỏ đặt bên người hắn, lại phóng một dây câu xuống nước.
Đằng Phi phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn sang, giật mình một chút, một người ăn mặc như lão nông cùng hắn ngồi song song thả câu. Nhìn theo sườn nhan đối phương cũng có thể hiểu rõ là đang đeo mặt nạ.
Lão nông lẳng lặng nhìn bong bóng cá trong nước, tựa hồ nhận ra Đằng Phi đang nhìn hắn, nâng tay nắm lấy mặt nạ trên mặt xé ra một tiếng “xẹt”, lộ ra hình dáng ban đầu cười với Đằng Phi.
Nụ cười này cười đến nổi Đằng Phi nổi da gà, hắn vô cùng quen thuộc với gương mặt tươi cười này, người đến dĩ nhiên là tả sứ giám sát Thiên Đình Tư Mã Vấn Thiên.
Đồng tử Đằng Phi lui về, nhìn bốn phía, khiếp sợ trong lòng khó có thể hình dung. Nơi này nhìn như yên lặng, nhưng quanh thân đều có người phòng hộ, Tư Mã Vấn Thiên này tới bên cạnh mình mà thủ vệ phụ cận cư nhiên đều không thấy được, này là có ý gì?
- Đằng sư không cần khẩn trương, câu cá mà thôi.
Tư Mã Vấn Thiên ha hả cười.
Sắc mặt Đằng Phi âm trầm xuống, sau này cần phải dạy lại hộ vệ bên người một chút, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muôn làm gì?
Tư Mã Vấn Thiên cười nói:
- Nghĩ muốn giúp Đằng sư một phen mà thôi.
- Giúp ta?
Đằng Phi cười lạnh nói:
- Ta xem ngươi là muốn hại ta đi?
Này quả thực là trò đùa khai thiên lớn. Một khi làm cho Doanh thiên vương bên kia biết chính mình bí mật liên lạc với tả sứ giám sát Thiên Đình, hậu quả khó có thể tưởng tượng. Chỉ sợ ngay cả Doanh Cửu Quang không nghĩ sai lệch cũng khó, nhất là thời điểm này, nói là thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.
Tư Mã Vấn Thiên thở dài.
- Đích thật là đêm giúp Đằng sư. Đằng sư không cần hiểu lầm.
Đằng Phi:
- Nghĩ muốn giúp ta thì quang minh chính đại đến gặp mặt, vì sao cần phải lén lút?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Quang minh chính đại sợ Đằng sư tị hiềm không chịu gặp ta.
Đằng Phi:
- Ta không cần ngươi giúp cái gì, xin cứ tự nhiên!
Ngụ ý chính là muốn cho hắn cút.
- Xem xong rồi nói sau cũng không muộn.
Tư Mã Vân Thiên trở mình lấy ra một khối ngọc điệp, chuyển qua.
Đằng Phi nhìn chằm chằm khối ngọc điệp truyền sang kia, chậm chạp không nhận. Không biết bên trong là vật gì, nhưng là có thể từ đối phương tự mình đưa đến có thể khẳng định không phải vật đơn giản gì, hắn vẫn do dự có nên xem hay không.
Tư Mã Vấn Thiên cười ha hả chế nhạo nói:
- Đường đường là Đằng sư khi nào lại trở nên nhát gan như vậy? Thứ tốt, nhìn thử đi.
Đằng Phi cuối cùng đoạt đến vào tay, nhưng mà không xem thì thôi, đã xem qua thiếu chút nữa cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Rõ ràng là Phong Vương Trát Thanh Chủ viết cho hắn. Cái này nếu để Doanh Cửu Quang biết, không diệt môn mình mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận