Phi Thiên

Chương 3901: Đã từng là thiên hậu (2)

Tuy là nói như vậy, nhưng đây không phải là kết quả mà Hoàng Phủ Quân Nhu tưởng muốn, thứ nàng muốn là danh phận, mà không phải vĩnh viễn lén la lén lút, ít nhất thì có thể quang minh chính đại cũng được a?
Thần sắc Hoàng Phủ Đoan Dung càng là u ám, năm xưa còn có thể ở trước mặt Ngưu Hữu Đức giáo huấn vài câu, bây giờ cả tư cách này đều không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi tiếp tục chịu tủi nhục.
Ngọ Ninh mặt mày buồn phiền, nhắm mắt im lặng...
Thiên cung, trong trạch viên tạm thời của Dương Khánh, một vị khách hiếm tới chơi, chính là Tô Vận.
Nghe nói Dương Khánh đột nhiên đào đâu ra một chính thất phu nhân, Tô Vận cũng không biết là nghĩ thế nào, rất là tò mò, biết Dương Khánh không ở nhà, nàng chủ động tới cửa, đến tìm gặp Tần Tịch.
Tần Tịch còn không biết là chuyện gì, được Thanh Cúc giới thiệu, mới biết Tô Vận là cận thần bên người Vân Tri Thu, Tần Tịch lập tức nhiệt tình chiêu đãi.
Tô Vận cũng không nói gì thêm, ngồi đối diện cùng Tần Tịch, khẽ nhấp mấy ngụm trà, thuận ứng mấy câu, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt, có vẻ rất thong dong bình tĩnh, phần nhiều là đang quan sát Tần Tịch.
Tùy tiện ngồi một lúc, Tô Vận liền rời đi.
Tần Tịch cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi tự thân tiễn Tô Vận ra cửa, liền quay đầu hỏi thanh cúc:
- Cái cô Tô Vận nay sao ta cứ cảm thấy là lạ? Nói là tới bái phỏng, lại chẳng có bộ dáng gì là bái phỏng cả.
Thanh Cúc âm thầm kêu khổ, Dương Khánh không lên tiếng, cũng không biết có nên nói ra quan hệ giữa Dương Khánh cùng Tô Vận hay không, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Tần Tịch đã tới đây, việc này khẳng định không giấu được bao lâu.
Nàng đành phải kiếm cớ tránh ra Tần Tịch, lấy tinh linh liên hệ với Dương Khánh.
Nghị sự hoàn tất, Dương Khánh mới từ Tinh thần điện đi ra liền nhận được tin báo từ Thanh Cúc, sửng sốt hồi lâu, xác nhận là Tô Vận chủ động tới bái phỏng Tần Tịch, lại hỏi hỏi tỉ mỉ lời lẽ cử chỉ của Tô Vận, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.
Thu lại tinh linh, Dương Khánh đến thẳng trạch viện tạm thời của Tô Vận, nha hoàn canh cưa không cho vào, Dương Khánh cứ mặc nhiên xông tới, nha hoàn làm sao có thể ngăn được hắn.
Cuối cùng, Dương Khanh xông thẳng mà vào nhìn thấy Tô Vận đang ngồi dựa vào bàn viết thứ gì đó trong thư phòng.
Tô Vận ngẩng đầu nhìn một cái, thuận tay úp lại tờ giấy đang viết.
Dương Khánh quét mắt, không thấy rõ là nàng đang viết cái gì.
Tô Vận hờ hững nói:
- Dương đại nhân, ngay cả chất lễ độ tối thiểu cũng không biết a?
Dương Khánh vượt qua bàn viết, đi tới gần nàng, hỏi:
- Ngươi tới nhà ta?
Trong mắt Tô Vận chớp qua một tia mất tự nhiên, chẳng qua vẫn bình tĩnh nói:
- Vốn có chuyện muốn tìm người thương lượng, muốn nhờ ngươi bấm với bệ hạ, xem có thể tra lại tên cũ cho Ngưu Vương Tinh thành Hạo Vương Tinh hay không...
Dương Khánh hài hước ngắt lời nói:
- Ngươi ăn giấm?
- Ta ăn giấm?
Tô Vận ngơ ngác, tức thì ha ha khẽ cười, phảng phất nghe được chuyện rất đang cười, kết quả phát hiện Dương Khánh càng ép càng gần, gần đến có thể nghe hô hấp từ đây đó, nhãn thần kia cực có xâm lược tính, khiến nàng không khỏi tâm hoảng ý loạn, bất giác lui ra sau nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Dương Khánh vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo vào trong ngực.
Tô Vận nổi giận, đột nhiên đào đâu ra một phu nhân mà mình không biết, bây giờ còn muốn chiếm tiện nghi của nàng, coi nàng thành cái gì, bèn vươn tay ngắn lại, tức giận nói:
- Nếu ngươi muốn xảy ra ẩu đả trong Thiên cung thì cứ thử xem!
- Ngươi có tin ta lập tức khiến Hạo Đức Phương đoạn tử tuyệt tôn!
Dương Khánh bắt lấy cổ tay nàng không thả, uy hiếp nói.
Cũng không tính là uy hiếp, hắn đúng là có năng lực kia, điều nay Tô Vận biết rất rõ.
Thế là y sam tung bay, Dương Khánh “trừng tri” nàng một trận ngay ở trong thư phòng...
Thái cổ, một sơn cốc hoang vu không có nổi một tấc cỏ, một con phi long xoáy vòng, một quần phi hành tọa kỵ bay tới hạ xuống đất, đám người Lục ương viên Lục bà bà dồn dập hiện thân, nhìn quanh đánh giá phiến đất sắp sửa trở thành Lục ương viên mới này.
Nhân mã đi theo áp giải bắt đầu bố trí quanh bốn phía, một tên tướng lĩnh thả ra một người, là một nữ nhân như mất hết hồn phách, chính là người đã từng là thiên hậu, Hạ Hầu Thừa Vũ!
Chúng nhân Lục ương viên dồn dập nhìn lại, nhìn nàng, ai cũng lặng lẽ không nói.
Lục bà bà chống trượng mà đến, ánh mắt mờ mịt của Hạ Hầu Thừa Vũ cũng rơi đến trên người nàng, cuối cùng lặng lẽ rơi lệ.
Tướng lĩnh áp giải ôm quyền với Lục bà bà, nói:
- Bệ hạ có chỉ, bắt đầu từ hôm nay, Hạ Hầu Thừa Vũ giao cho Lục bà bà trông giữ, không chỉ không được tự tiện rời khỏi Lục ương viên nửa bước, nếu có gì ngoài ý, toàn bộ trên dưới Lục ương viên đều bị liên đới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận