Phi Thiên

Chương 2569: Hậu lễ của Hạ Hầu gia (2)

Vân Tri Thu cự tuyệt một tiếng, nói:
- Không được! Những Tinh Hoa Tiên Thảo đó chàng làm ra trong luyện ngục thiếp đã bán mất một phần lớn ở chợ đen rồi, thế nhưng đồ vật khác nhau căn bản không có cách nào bán ra được thứ đồ đó không phải là một người bình thường có thể mua được, không đến cấp độ nhất định vừa mua cái sẽ chọc cho người ta nghi ngờ, không thực sự đến mức sơn cùng thủy tận (đường cùng), trên tay chúng ta luôn luôn phải chừa lại chút đồ dưới đáy hòm để còn làm đường lui. Việc này chàng không cần lo lắng, trên tay có những lễ vậy này còn có thể ứng phó được một khoảng thời gian nữa, thực sự không được, kết đan tiêu hao của bọ ngựa bên đó có thể tạm dừng một chút, để bọn chúng nôn ra nhiều tinh thể thuần khiết hơn một chút, hoặc là có thể quay vòng tới, chàng không cần suy nghĩ nhiều, trong nhà bên này thiếp sẽ nghĩ cách. - Nói xong lại quay người gọi Thiên Nhi và Tuyết Nhi tiếp tục kiểm kê quà mừng. Sau khi kiểm kê xong phải ghi chép lại, sau đó còn phải hoàn lễ nữa.
Miêu Nghị đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Vân Tri Thu, bất tri bất giác thất thần, tâm tư lại bay đến trên người Hoàng Phủ Quân Nhu, thật ra hắn cũng không nghĩ nhiều đến chuyện tiền bạc, mà là không biết Hoàng Phủ Quân Nhu biết hắn và Vân Tri Thu ở bên nhau sẽ có cảm tưởng gì...
Nhất thời suy nghĩ đến có chút nhập thần mê mẩn, quà tặng lúc nào kiểm tra xong cũng không biết, Thiên Nhi và Tuyết Nhi đi ra lúc nào hắn cũng không biết.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, phát hiện Vân Tri Thu đang nhìn mình đây trìu mến, không khỏi cười, nói:
- Trên mặt ta nở hoa rồi sao? Nhìn ta như vậy làm gì?
Vân Tri Thu không biết hắn đang nghĩ gì, thế nhưng rất hiếm khi thấy được thái độ ưu sầu nhàn nhạt trên mặt Miêu Nghị, nàng cho rằng hắn đang rầu rĩ chuyện tiền bạc, đây cũng chính là nguyên nhân nàng không muốn nói cho Miêu Nghị biết chuyện này sớm, cũng chính là sợ hắn vì chuyện tiền bạc mà xung động làm loạn lại gặp phải nguy hiểm gì đó.
- Đang nghĩ đến chuyện tiền bạc sao?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Với nhân mạch của ta giờ phút này, tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, lục đạo ở bên ngoài tích lũy nhiều năm như vậy, lấy ít tiền trên tay bọn họ cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ đang nghĩ từ này về sau đi con đường nào, lâm vào cuộc đấu sức của tầng lớp cao của Thiên Đình, rất nhiều việc sợ là phải thân bất do kỷ.
Vân Tri Thu nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng, nói:
- Bảo chàng không cần loạn nữa, chàng không nghe, nếu việc đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi, dựa vào năng lực của chúng ta vẫn không có cách nào sắp xếp quá xa.
Miêu Nghị ôm nàng vuốt ve, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, im lặng rất lâu, có lẽ là cảm thấy được bầu không khí như vậy không tốt lắm, liền pha trò bên tai Vân Tri Thu:
- Phu nhân mở rộng thân thể, lại là đêm đậm phòng hoa chúc...
Vân Tri Thu từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nhiếc hắn một cái, nói:
- Ngay cả Tứ Đại Thiên Vương đều muốn gả con gái cho chàng, còn có thể để ý đến ta sao? Ta muốn quyền không có quyền, muốn tiền không có tiền, muốn nhan sắc ở đại thế giới này cũng không tính là gì, thê tử cám bã, nào so được với Quảng Mị Nhi kia, ta ở Ly Cung đã thấy rồi, đó gọi là thiên kiều bá mị, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động lòng, chứ đừng nói là nam nhân, chẳng trách Ngưu Nhị của chúng ta muốn ở Ngự Điền vì người ta ghen tuông mà động thủ. Nói thật đi, nếu như chàng hối hận vẫn còn kịp đấy, ta thoái vị nhượng hiền tài, không làm lỡ dở tiền đồ của chàng.
Tay Miêu Nghị trượt xuống dọc theo lưng nàng, nắm được mông nàng, cười nói:
- Thiên quân vạn mã vì nàng mà máu chảy thành sông, mấy chục vạn đầu người vì nàng mà rơi xuống đất, lẽ nào không thể có được một nụ cười của phu nhân sao? Chẳng lẽ còn không thể chứng minh tâm ý của ta sao?
Trong nháy mắt, đôi mắt Vân Tri Thu sáng long lanh động tình, nhóm chân lên, đôi môi anh đào chủ động đưa đến.
Miêu Nghị cúi đầu ngậm lấy, cơ thể hai người dán lại gần nhau, đều hận không thể đem cơ thể kia dung nhập vào cơ thể của mình, tình cảm nồng đậm, Miêu Nghị cúi người ôm lấy nàng, trở mình đề nàng xuống giường, lăn qua lăn lại, y phục bay tán loạn, cuối cùng thấy mật hồ xuân ý, Miêu đại quan nhân mới say sưa mặc sức.
Trong phòng nến đỏ sáng trưng.
Nửa đêm, một mặt xuân sắc chưa tan, Vân Tri Thu lười biếng ôm Miêu Nghị thủ thỉ khó tránh khỏi việc hỏi đến chuyện của Miêu Nghị ở Hoang Cổ Tử Địa.
Nói đến đây, Miêu Nghị nghĩ đến điều gì đó, kéo Vân Tri Thu ngôi xếp bằng lại, mặt đối mặt.
Bày ra tư thái khỏa thân ngồi nhìn nhau, Vân Tri Thu còn có chút không quen, hai cánh tay che ngực lại, trừng mắt nói:
- Lại muốn đùa cái gì đây?
- Dành dụm tài nguyên! - Miêu Nghị cười “khà khà” một tiếng, vung cánh tay gọi ra một mảnh Nguyện Lực Châu lơ lửng ở không trung.
Nguyện Lực Châu lúc đầu vôn ở trong không trung, may mà sau này có Văn Trạch đem bổng lộng ngàn năm của hắn đên.
Rất nhanh, hai người đang khỏa thân trên giường bị linh khí nồng nặng bao phủ, bên trong truyền tới âm thanh nói thầm của hai người: “Sao lại có thể như vậy?” Cuối cùng khiến cho Vân Tri Thu phải thét lên một tiếng.
Sau hôn lễ, Miêu Nghị không có cách nào rời khỏi Ngự Viên, Khấu gia tạm thời cũng sắp xếp cho Vân Tri Thu ở lại biệt viện ở Ngự Viên, hôm nay Vân Tri Thu đã trở thành nghĩa nữ của Khấu Lăng Hư, sống ở biệt viện cũng không khiến người ta nói được cái gì cũng coi như là để thuận tiện cho hai người gặp mặt nhau.
Khiến Miêu Nghị đau đầu nhất là, bây giờ hắn canh gác không thể không đứng cần mẫn một chút, bây giờ Như Ý Thiên Phi lại thường xuyên đến Ngự Viên để quan sát chuẩn bị làm ruộng, khiến cho người ta không nói lên lời nhất là, Chiến Như Ý thường xuyên gọi hắn đến, giúp nàng làm việc vặt. Ví dụ như hắn xách thùng, nàng tưới nước.
Chiến Như Ý thực ra cũng có chút không để tâm, dáng vẻ thẳng thắn vô tư không cầu lợi, nhưng lại khiến cho Miêu Nghị vô cùng lo sợ, nữ nhân này sao lại không có một chút tránh hiềm nghi nào thế như, cô chớ có hại ta!
Thế nhưng cũng không có cách nào, hôm nay hắn chỉ là một tiểu binh, Thiên Phi nương nương ép buộc hắn, hắn còn có thể cáu kỉnh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận