Phi Thiên

Chương 3386: Vô tướng (1)

Đối phương thẳng thắn như vậy, không hề che dấu chút nào, hơn nữa trong đó lộ ra vẻ tự tin dường như không cho nàng từ chối, điều này khiến Doanh Nguyệt cảm thấy không thoải mái, giống như mình là con cừu non đang đợi làm thịt vậy.
Có điều cũng làm cho Doanh Nguyệt tin tưởng và hiểu rõ vì sao đối phương lại tìm mình, hóa ra là mình có giá trị lợi dụng với hắn.
Doanh Nguyệt cắn môi:
- Bây giờ khắp nơi đang tìm kiếm ngươi, tự bản thân ngươi cũng khó bảo toàn.
Ý nàng là ngươi lấy gì để giúp ta.
Yêu tăng Nam Ba xoay người chậm rãi đi trong phòng. không nhanh không chậm nói:
- Ta có thể nâng đỡ ra một Hạ Hầu Thác thì có thể nâng đỡ ra Hạ Hầu Thác thứ hai, chỉ cần ngươi đồng ý.
Ta có thể trở thành người như Hạ Hầu Thác? Ánh mắt Doanh Nguyệt lập lòe, có chút động lòng, nàng chưa từng nghĩ tới một nữ nhân như mình có thể trở thành người như Hạ Hầu Thác, nhưng khi nghĩ đến thân phận của đối phương, đường như rất có sức thuyết phục, thanh kiếm trong tay chậm rãi buông xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, giãy dụa một câu:
- Nếu ta không chịu đồng ý?
Yêu tăng Nam Ba xoay người đối mặt, chỉ chỉ vào ngực mình:
- Không đáp ứng thì giống như hắn, ngươi vẫn sẽ làm! Doanh Nguyệt vội vàng giơ kiếm lên trên cổ.
- Ta xem ngươi điều khiển người chết như nào!
Yêu tăng cười nhạt lắc đầu:
- Chết? Xem ra người không hiểu ta rồi, quên đi, ta cũng không cần uy hiếp ngươi... Chết rồi đúng là một cách, nhưng thù của Doanh gia ngươi ai tới báo? Lại nghỉ một người con gái chờ gả của Doanh gia cũng không thể có được công pháp tu hành hoàn chỉnh của Doanh Cửu Quang, nếu như ngươi đồng ý bái ta làm thầy, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ kỳ công, một bộ công pháp tu hành mạnh hơn so với công pháp của Thanh chủ và Phật chủ, ngươi có muốn hay không?
Doanh Nguyệt cắn răng không nói, nói không động lòng là giả, nhưng nàng cũng đã từng nghe một vài truyền thuyết liên quan tới người này, hợp tác với người này không khác nào tranh ăn với hổ, nhưng nếu nói ngược lại, nếu như không có trợ lực, bằng năng lực cá nhân của nàng căn bản không có cách nào báo thù, thậm chí cả đời cũng không dám xuất đầu lộ diện.
- Doanh gia đúng là có mấy nhóm nhân mã trốn thoát khỏi truy sát của Thiên Đình, ta có chút ảnh hưởng với bọn họ, nhưng tuyệt đối không lớn như tiền bối tưởng tượng, thậm chí ta hoài nghi cha mẹ ta và người Doanh gia chạy nạn đã gặp phải độc thủ của bọn họ, cho dù là ta đồng ý liên hệ với họ, chưa chắc họ sẽ nghe ta, bằng không ta đã không phải trốn ở đây không dám gặp người.
Doanh Nguyệt nói ra lời này không khác nào đã thừa nhận hợp tác, thanh kiếm kê trên cô từ từ hạ xuống.
Yêu tăng vuốt cằm nói:
- Người nhà ngươi quả thực có thể đã gặp nạn, bằng không ta tìm tới tìm lui cũng không chỉ tìm ra ngươi.
Doanh Nguyệt bi phẫn nói: - Tiền bối nếu biết thì phải hiểu rõ bọn chúng ngay cả người nhà ta cũng dám giết, sao lại nghe ta? Ta há có cùng chung chiến tuyến với kẻ thù giết cha mẹ?!
Yêu tăng lắc đầu than thở:
- Nha đầu ngốc. Trước khi không có thực lực báo thù thì căm hận có tác dụng gì? Trước tiên ghi nhớ lấy cừu hận. Tạm thời chôn sâu, cho rằng không biết, đợi khi ngươi có thực lực báo thù thì tất cả mọi ân oán sẽ được giải quyết dễ dàng, lợi dụng chúng để làm ngươi lớn mạnh, lại đâm chúng, như vậy có phải sướng không? Bi thương là vô dụng! Huống chi liệu có phải chúng giết người nhà ngươi hay không ngươi còn không biết, chỉ cần ngươi đồng ý bái ta làm thầy, rốt cục cha mẹ ngươi đã xảy ra chuyện gì ta sẽ giúp ngươi tra rõ ràng, ai giết cha mẹ ngươi, ta đều có thể bắt được, không ai lọt lưới! Nếu ngươi đồng ý sống vĩnh viễn trong thù hận hay đồng ý dùng hành động thực tế để báo thù rửa hận? Ta nghĩ chuyện này không khó lựa chọn!
Doanh Nguyệt cúi thấp đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Những năm nay nếu không có Lý thúc chăm sóc ta, chỉ e ta sớm đã rơi vào trong tay Thiên Đình, xin tiền bối thả hắn!
Yêu tăng gật đầu.
- Cơ thể hắn cũng không thích hợp với ta, ta chỉ tạm thời mượn dùng, ta đồng ý với ngươi sẽ không làm hắn bị thương.
Doanh Nguyệt: - Sao ta biết ngươi sẽ không nuốt lời? Anh mắt Yêu tăng lập tức trở nên lạnh lẽo:
- Nha đầu, một câu hứa của bần tăng quý giá hơn thân thể này hiểu lắm!
Keng! Kiếm rơi xuống đất. Doanh Nguyệt quỳ xuống, khó khăn kêu lên hai chữ:
- Sư phụ!
Chuyện đã tới nước này nàng không còn lựa chọn, nếu như có biện pháp khác nàng sẽ không luân lạc tới mức này. Trước mắt dường như là hi vọng duy nhất của nàng, trước đó chỉ là nàng ta cố ý mạnh miệng thôi!
Yêu tăng từ trên cao nhìn xuống.
- Bần tăng không dễ đồng ý, đã nói là làm, nếu đã bái ta làm thầy, ta đã nói sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp tu luyện mạnh hơn của Thanh chủ và Phật chủ, đương nhiên sẽ thực hiện Phật chủ tu luyện Vô gian đại pháp. Thanh chủ tu luyện Thanh Thiên hoàn vũ công, những năm nay ta rảnh rổi, bỏ chút tâm tư dung hợp hai bộ công pháp này làm một, gọi là Vô tướng, ngươi có nguyện ý không?
Vô tướng? Doanh Nguyệt sửng sốt một chút, có thể nói Vừa mừng vừa sợ, nàng không biết liệu có lợi hại như đối phương nói hay không, thu bảo kiếm lại, dập đầu trên đất, giọng run run nói:
Cũng không biết là đang sợ hãi hay cao hứng. Yêu tăng chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt nàng, lạnh nhạt nói:
- Ngẩng đầu lên!
Doanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.
- Đệ tử nguyện ý!
Yêu tăng lại nói: - Nhắm mắt, thủ vững tâm thần!
Doanh Nguyệt không hiểu, có chút lo lắng bị ngộ hại, nhưng nghĩ lại liền thấy đối phương muốn giết mình không cần phiền toái như vậy, lúc này nhắm hai mắt lại, cố gắng thủ vững tâm thần.
Thấy nhãn cầu dưới mí mắt lay động, biết nàng trong thời gian ngắn khó mà yên lòng, hai tay Yêu tăng tạo thành chữ thập, khẽ nhả Phạn âm.
- Mê ma mê ma hông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận