Phi Thiên

Chương 1186 : Vũ Quần Phương nổi giận (1)

Sắc mặt Miêu Nghị đen mấy phần, trầm giọng khiển trách:
- Dương Khánh, bình thường ngươi ra vẻ đạo mạo, không ngờ trong đầu lại toàn chứa những thứ bẩn thỉu như vậy, ngươi không nghĩ xem làm sao để tìm ra những kẻ thần bí kia, lại ở đây nhớ tới nữ nhân, đầu ngươi bị nhúng nước rồi hả?
Dường như đây là lần đầu tiên Miêu Nghị dùng kiểu khiển trách như này với Dương Khánh
Dương Khánh thấy phản ứng của Miêu Nghị thì chân mày hơi run run một chút, ngay sau đó chắp tay nói:
- Đại nhân hiểu lầm rồi, thuộc hạ nhắc tới Lão bản nương chính là vì chuyện này, lúc đó chúng ta ở khách điếm Phong Vân có đặt câu hỏi với Lão bản nương, theo lời chưởng quỹ ở đó nói thì bọn họ đã tra ra được lai lịch của những kẻ thần bí, nói rằng toàn bộ là người của tổ chức sát thủ Mẫu Đan ở Lưu Vân Sa Hải, chuyện này là thật hay giả thì hơi khó phán đoán.
- Mẫu Đan?
Miêu Nghị sợ run lên, sắc mặt hơi buông lỏng nói:
- Phong Vân khách điếm ở nơi này nhiều năm, tin tức chắc linh thông hơn người thường, chuyện này có lẽ là đúng.
Dương Khánh nhìn phản ứng của hắn, nói tiếp:
- Bọn họ nói thẳng ở trước mặt bọn thuộc hạ, thuộc hạ lo lắng trong đó có bẫy, sợ là họ cố ý gạt chúng ta, có nên kiểm chứng lại một chút không?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Chuyện Trình Diệu Uy trúng độc ngươi cũng thấy rồi đấy, Phong Vân khách điếm sẽ không dính vào ân oán của chúng ta và người khác, hẳn không phải lừa gạt, không cần tra xét nữa.
- Dạ vâng!
Dương Khánh đáp lời, sau đó lại yên lặng như cũ, ánh mắt buông xuống trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ gì.
- Mẫu Đan, lại là nhóm sát thủ này…
Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, tay chắp sau lưng, suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói:
- Thực lực tổ chức sát thủ Mẫu Đan này mạnh hơn Nhất Oa Phong, Nhất Oa Phong bị bọn chúng chú ý có lẽ sẽ gặp phiền phức.
Dương Khánh trả lời:
- Đại nhân lo lắng quá rồi, về tổ chức Mẫu Đan này thuộc hạ cũng có biết, cơ cấu tổ chức của bọn chúng lúc nào cũng thần bí, hiển nhiên là do những kẻ không muốn bại lộ thân phận nắm quyền, nhắm vào Nhất Oa Phong cũng chỉ là muốn mời chào để bọn chúng sử dụng thôi, chỉ vì một Nhất Oa Phong nho nhỏ không đáng để bọn chúng tự bại lộ bản thân đâu. Đại nhân bất ngờ ra tay khiến bọn chúng có dính líu tới Phong Vân khách điếm, đây coi như đã là chuyện lớn rồi, việc khống chế Nhất Oa Phong với Mẫu Đan mà nói đã mất đi ý nghĩa, bọn chúng không muốn bị để mắt rồi bại lộ thân phận đâu. Có lẽ bọn chúng sẽ không dây dưa với Nhất Oa Phong nữa, sẽ chặt đứt mọi liên hệ với y, có thể sẽ không chú ý tới y nữa.
Miêu Nghị thở dài:
- Nói vậy là bổn toạ lỗ mãng rồi. Bổn toạ đã đả thảo kinh xà, bằng không theo như kế hoạch của ngươi, không chừng đã có thể tìm hiểu nguồn gốc lai lịch của Mẫu Đan. Nói không chừng đến lúc đó còn có cơ hội diệt trừ bọn chúng.
Dương Khánh nói:
- Đại nhân không nên tự trách, đại nhân ở Phong Vân khách sạn náo loạn một hồi, cũng coi như là mượn đao giết người, nếu theo ý của Lão bản nương khách điếm, phải thỉnh cầu song hùng của Lưu Vân Sa Hải ra chủ trì công đạo, mới có thể giáo huấn Mẫu Đan một chút.
- Vậy à!
Miêu Nghị nghe vậy liền vui vẻ nói:
- Thế này thì tốt quá, nếu Kình Thiên với Ngô Đa có thể diệt luôn Mẫu Đan thì càng tốt.
Dương Khánh hơi trầm ngâm, khẽ lắc đầu nói:
- Nếu chỉ giáo huấn một chút thì còn có thể, chứ nói song hùng tiêu diệt luôn Mẫu Đan thì không có khả năng.
Miêu Nghị ngẩn ra:
- Sao lại nói vậy? Không lẽ ngươi nghi ngờ Mẫu Đan chính là của song hùng.
Dương Khánh trầm ngâm đáp:
- Cái này không phải là không thể, nhưng khả năng cũng rất nhỏ. Song hùng là bá chủ của Lưu Vân Sa Hải, Mẫu Đan thần bí không ai có thể tra được lai lịch như thế, có lẽ đã sớm có người hoài nghi có quan hệ với song hùng, chắc cũng không ít người đã âm thầm thăm dò, nhưng lâu như vậy mà không ai phát hiện được gì, có thể nói là giữa hai bên không có liên quan gì. Mấy vạn năm mà không lộ chút gió nào thì khả năng này thật sự quá nhỏ rồi. Điều mà thuộc hạ hoài nghi là có thể song hùng cũng có nuôi dưỡng tổ chức sát thủ.
Có đạo lý! Miêu Nghị khẽ gật đầu, suy tư ngẫm nghĩ nói:
- Nếu vậy sau lưng Mẫu Đan rốt cuộc là ai. Chẳng lẽ lại có quan hệ với Lục Thánh?
Dương Khánh nói:
- Cũng không phải không có khả năng, tóm lại là nếu có thể nắm được Mẫu Đan trong tay thì tu vi khẳng định không thấp, còn rốt cuộc là ai khống chế thì cho dù Lục Thánh không rõ lắm, nhưng song hùng chắc chắn có biết một hai.
Miêu Nghị a một tiếng:
- Dựa vào cái gì mà khẳng định song hùng sẽ biết?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Rất đơn giản, chính là lý do ban đầu, song hùng là bá chủ của Lưu Vân Sa Hải, thế lực hơi lớn chút có thể nào không nhìn sắc mặc của song hùng, ngay cả Phong Vân khách sạn hàng năm cũng phải tiếng cống, một thế lực cường đại như tổ chức sát thủ thần bí, nếu tồn tại ở địa bàn của họ nhiều năm, lẽ nào lại không biết, không lẽ để người khác mò vào nhà mình ngủ. Nhưng trước giờ chưa nghe nói song hùng và Mẫu Đan có phát sinh xung đột gì, song hùng vẫn một mực bỏ qua, điều này nói rõ là song hùng chắc chắc biết sau lưng Mẫu Đan có chuyện gì. Thế nên mới nói, cho dù Lão bản nương khách điếm có tìm song hùng ra chủ trì công đạo, cùng lắm song hùng sẽ cấp một cái công đạo cho Phong Vân khách sạn, không có khả năng làm quá với Mẫu Đan.
- Nói có lý!
Miêu Nghị lần nữa gật đầu, nhìn không được mắng một tiếng:
- Mẹ nó, tiện nghi cho bọn sát thủ này, thời gian còn dài, có cơ hội xem ta dọn dẹp bọn chúng thế nào.
Đúng lúc này, Dương Triệu Thanh canh giữ ngoài cửa bước vào xin chỉ thị:
- Đại nhân, Nhị đương gia cầu kiến.
- Cho vào!
Miêu Nghị đáp lời.
Cửa mở ra một chút rồi lại đóng lại, Vũ Quần Phương đi tới chắp tay nói:
- Đại nhân, lần trước đại tổng quản nói bên cạnh đương gia ta có thể có phản đồ, không biết đại nhân xử lý thế nào?
Miêu Nghị nhìn về phía Dương Khánh, biết Dương Khánh hay làm loại chuyện tính kế người này, để cho y làm không còn gì hợp lý hơn.
Dương Khánh hiểu ý, khẽ lắc đầu nói:
- Có lẽ không cần chúng ta động thủ, giờ phản đồ cấu kết với Mẫu Đan rồi, chuyện này lại liên quan tới Phong Vân Khách Sạn, Mẫu Đan không chọc nổi thế lực phía sau Phong Vân Khách Sạn nên sẽ cắt đứt mọi liên hệ với người của chúng, tên phản đồ kia không phải chết thì cũng là mất tích thôi, Nhị đương gia có thể tra mấy lão nhân bên cạnh Đại đương gia, ai chết hoặc vắng mặt thì chính là kẻ phản đồ đó.
Vũ Quần Phương trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ:
- Nếu đúng là như thế thì quá tiện nghi cho cẩu tặc kia! Ta cũng đi tra một chút, xem còn kẻ nào lòng lang dạ sói nữa.
Dứt lời liền chắp tay hướng Miêu Nghị cáo từ.
Miêu Nghị gật gật đầu. Vũ Quần Phương đang định xoay người rời đi thì Dương Khánh đột nhiên lên tiếng:
- Nhị đương gia.
Vũ Quần Phương dừng bước hỏi:
- Đại tổng quản có gì phân phó?
Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Còn có một khả năng nữa, Mẫu Đan vì che giấu tai mắt mọi người mà khả năng lớn sẽ tìm kẻ khác chết thay, hỗ trợ cho kẻ phản đồ tiếp tục nằm vùng trong Nhất Oa Phong. Theo ta thấy, vì an toàn của người Trình gia, mấy lão nhân đó Nhị đương nha cũng không thể lưu lại. Nên làm thế nào thì Nhị đương gia cứ suy nghĩ kế sách đi, dù sao cũng là lão huynh đệ của Đại đương gia, chúng ta người ngoài xen vào quá cũng không tốt. Nhưng ta có câu muốn nhắc nhở Nhị đương gia, nếu chuyện tương tự xuất hiện thì không phải lần nào cũng có thể may mắn như này, lần này đại nhân có thể nói là liều mạng đại náo Phong Vân Khách Sạn mới cứu được Đại đương gia, đại nhân không có khả năng lại làm chuyện như vậy lần nữa, người ta bị thua thiệt một lần thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận