Phi Thiên

Chương 450-2: Mối làm ăn lớn (Hạ)

Trong lòng Miêu Nghị đã có chủ ý, bề ngoài lại lạnh nhạt nói:
- Trong lúc ta rời đi Trấn Hải sơn, một ít tặc tử thừa dịp ta không có ở đây phạm thượng làm loạn mà thôi!
Ô Mộng Lan gật đầu một cái, loại chuyện như vậy có thể hiểu được. Ai có thể nghĩ tới Miêu Nghị có thể còn sống trở về, người phía dưới không thừa cơ đoạt quyền mới lạ.
Bằng vào thân phận của nàng cũng không có ý giao lưu với bọn Triệu Phi làm gì, lúc này cười nói:
- Tiểu đệ, vậy cứ quyết định như thế, Mạnh tỷ ta ở Trấn Ất điện chờ ngươi tới!
Nói xong vung hai tay áo bay lên không, để lại Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn theo có hơi sững sờ.
- Lão đệ, sau này ngươi muốn đi tới địa bàn nàng sao?
Yến Bắc Hồng hỏi, nếu là như vậy, có thể xác nhận trước địa điểm sau này liên lạc với nhau.
- Ta không hứa chắc với nàng, đến lúc đó rồi hãy tính!
Miêu Nghị lắc đầu một cái, chợt liếc thấy Văn Phương đang lặng lẽ lôi kéo ống tay áo Thiên nhi, Tuyết nhi, mà hai tên thị nữ thiếp thân của mình hơi có vẻ khổ sở, không khỏi cau mày hỏi:
- Văn Phương, nàng lôi lôi kéo kéo làm gì vậy?
Văn Phương lúng túng nói:
- Đại ca, các nàng có lời muốn nói với huynh.
Dứt lời bèn đẩy Thiên nhi và Tuyết nhi một cái, thật sự là không chủ động không được, không biết Miêu Nghị sẽ rời Trấn Hải sơn đi nhậm chức vào lúc nào.
Miêu Nghị sửng sốt nhìn hai nàng, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hai nàng có thể nói có vẻ dở khóc dở cười, Tuyết nhi bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân, Văn Phương muốn ngài chiếu cố mối làm ăn của nàng.
Thấy Miêu Nghị nhướng mày, Thiên nhi lập tức giúp đỡ kịp thời, kể chuyện những năm qua Văn Phương thường xuyên đến thăm hai người bọn họ, hơn nữa giúp một tay dò xét tin tức, chiếu cố rất nhiều. Về phần Miêu Nghị có chịu làm ăn với Văn Phương hay không, nàng cũng không có cách nào thao túng, phải chờ xem ý của Miêu Nghị.
Tâm phúc thiếp thân vừa mở miệng, dĩ nhiên hiệu quả không phải là tầm thường. Miêu Nghị nghe vậy có hơi kinh ngạc, ngay cả thủ hạ mình cơ hồ đều phản bội mình hết sạch, nữ nhân này còn có thể đi theo không rời bỏ như vậy. Trước bất kể nữ nhân này có ý đồ gì, riêng phần tâm ý này đã khiến cho Miêu Nghị coi trọng nàng hơn trước.
Không chỉ Thiên nhi và Tuyết nhi mở miệng giúp một tay, ngay cả Hồng Tụ, Hồng Phất bên cạnh cũng chen lời đúng lúc:
- Những năm qua, Văn Phương muội tử cũng chiếu cố hai chúng ta rất nhiều.
Vừa nói ra lời này, có thể thấy được nữ nhân Văn Phương này lôi kéo quan hệ rất tốt.
Yến Bắc Hồng nghe vậy à một tiếng, biết hai nữ nhân của mình sẽ không nói lời thừa thãi vào lúc này, nhất định là quan hệ rất tốt mới có ý giúp đỡ, lập tức sinh lòng hảo cảm với Văn Phương, nở một nụ cười vui vẻ.
- Nữ nhân này…
Miêu Nghị giơ tay lên điểm hờ nàng một cái, lộ vẻ bất đắc dĩ, coi như là phục nàng, nếu không chiếu cố nàng làm ăn một chút cũng không nói được.
Văn Phương lập tức chạy tới gần, sa sầm nét mặt ra vẻ khổ sở, than vãn nói:
- Đại ca, huynh đã thăng chức, tiểu muội còn chưa được làm chưởng quỹ một địa phương nhỏ. Lần này vì chờ huynh trở về, hai ba tháng trời muội cũng không lộ diện ở thương hội, không làm được mối làm ăn nào, nhất định không thể hoàn thành nhiệm vụ năm nay. Chẳng lẽ Đại ca không thể rủ lòng thương tiểu muội, chẳng lẽ Đại ca cứ trơ mắt mà nhìn chén cơm của muội bị vỡ như thế sao?
Không chịu nổi nàng! Miêu Nghị lắc đầu một cái, triệu từ trong vòng tay trữ vật ra một bộ chiến giáp nhị phẩm đầy đủ đưa cho nàng:- Cầm lấy đi, đổi hết thành Nguyện Lực Châu cho ta!
Đây chính là một mối mua bán rất lớn, cần phải biết lúc trước Miêu Nghị vì muốn gộp đủ một bộ chiến giáp đi Tinh Tú Hải đã phải bỏ ra một cái giá lớn tới mức nào. Mặc dù bộ này không bao gồm chiến giáp của Hắc Thán nhưng cũng có giá trị không rẻ, thử nghĩ hôm nay Dương Khánh vẫn chưa thể có đủ một bộ là có thể tưởng tượng được.
Hai mắt Văn Phương lập tức sáng lên, cao giọng nói:
- Làm như vậy không hợp quy củ, Đại ca cất đi trước, tiểu muội lập tức đi tìm người đến giám định cho giá, Đại ca chờ một chút!
Nàng xách quần bỏ chạy ngay tức khắc, hưng phấn không bút nào tả xiết.
Miêu Nghị nào có thời gian rảnh rỗi chờ nàng chạy tới chạy lui, hắn làm trễ nãi thời gian ở Trấn Hải sơn đã nhiều, lập tức kêu to:
- Trở lại!
Văn Phương lập tức vọt trở lại khẩn trương hỏi:
- Đại ca, huynh đổi ý rồi sao?
Miêu Nghị khoát tay áo một cái nói:
- Ta bảo nàng chớ chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, chuyện giao cho tiểu muội tiện nghi như nàng, chẳng lẽ ta không thể yên lòng sao… Ta sẽ phải rời Trấn Hải sơn ngay tức khắc, không có thời gian chơi đùa với nàng, nàng hãy thương lượng với Thiên nhi, Tuyết nhi đi, sau khi bán xong gởi hết vào trương mục của bọn họ.
Thứ này giá trị rất cao, lại giao cho nàng tùy tiện xử lý, đây là tin tưởng tới mức nào, Văn Phương cười không khép miệng lại được.
Bên cạnh Yến Bắc Hồng cười ha hả, cũng lật tay lấy ra một bộ chiến giáp nhị phẩm, đưa ra nói:
- Vậy thì thuận tiện cũng bán giúp ta bộ này đi, thương lượng với Hồng Tụ, Hồng Phất làm đi.
Văn Phương gật đầu liên tục, vui mừng tới mức ngây người tại chỗ.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, ngay cả Yến Bắc Hồng cũng xuất thủ, hai người cũng không thể không có điều bày tỏ, tức thì mỗi người lấy ra một bộ chiến giáp cười nói:
- Thuận tiện cũng giúp chúng ta đi!
Hôm nay hai người cũng là loại người giàu có một phương, không phải chỉ có một bộ chiến giáp như vậy, chỉ bằng nữ nhân này kêu Miêu Nghị là Đại ca cũng đáng để nể mặt, không chiếu cố vậy không nói được, cho dù là cho không nàng cũng không sao cả.
Văn Phương lại không phải người ngu, lấy ở đâu ra nhiều tiện nghi như vậy, rõ ràng là bọn họ nể mặt Miêu Nghị mới chiếu cố mình, hưng phấn bừng bừng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thật sự là không từ chối.
Nhìn dáng vẻ nàng thật sự là chưa từng làm ăn lớn bao giờ, Miêu Nghị lắc đầu một cái, cười nói với ba người Yến Bắc Hồng:
- Vị tiểu muội này của ta sống cũng khó khăn, dù sao sau này mọi người có thể phải thường xuyên lui tới với thương hội, làm ăn với ai cũng là làm. Huống chi bất kể khoảng cách bao xa, thương hội cũng có người đưa nàng tới, cũng không coi là phiền phức, mấy vị không ngại hãy chiếu cố vị tiểu muội của ta một chút.
Ba người cất tiếng cười ha hả, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Văn Phương nói:
- Nàng đi làm ăn như vậy, có chuẩn bị danh thiếp ở thương hội của mình trên người hay không?
Danh thiếp??? Văn Phương đang vô cùng hưng phấn nhất thời không có phản ứng kịp.
- Một người mặt dày mày dạn thật thông minh như nàng, vì sao hiện tại lại trở nên ngốc nghếch như vậy?
Miêu Nghị lộ vẻ buồn cười, chỉ chỉ ba người Yến Bắc Hồng, nhắc nhở Văn Phương:
- Ba người bọn họ cũng là khách hàng lớn, hiện tại không cho bọn họ một tấm danh thiếp, sau này bọn họ muốn làm ăn biết tìm nàng ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận