Phi Thiên

Chương 215: Oan Gia Nên Giải Không Nên Kết (9)

Quyền quyết định bổ sung thành viên cấp phủ trở xuống thông thường vẫn nằm trong tay phủ chủ. Bởi vì đến cấp bậc điện chủ, ít nhất tu vi đều đạt tới cảnh giới Hồng Liên, đã là hoàn toàn bất đồng hai loại cảnh giới Bạch Liên, Thanh Liên, tu sĩ Hồng Liên sẽ không hao phí quá nhiều tâm lực đối với tu sĩ cấp thấp phía dưới.
Mặc dù điện chủ, cung chủ, Quân Sứ thậm chí là Lục Thánh hoàn toàn có quyền hủy bỏ thành viên mà phủ chủ đồng ý chiêu mộ, nhưng bình thường cũng không ai làm khó phủ chủ trong chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cho dù là phủ chủ cấp dưới chiêu mộ nhiều tu sĩ cấp thấp hơn cũng không uy hiếp được bọn họ. Chỉ cần nuôi nổi, dưới tình huống không làm tổn hại tới ích lợi bên trên, muốn chiêu mộ bao nhiêu cũng được, cho nên rất ít thấy tình huống không đồng ý.
Mà cấp bậc phủ chủ lại khác, một khi có chuyện còn cần phải dựa vào thật nhiều nhân mã chém giết, tự nhiên sẽ không để cho động chủ và sơn chủ phía dưới hoàn toàn nắm giữ quyền lợi nhân sự, nếu không nhất định sẽ mất đi quyền khống chế cấp dưới.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tần Vi Vi đã nói quyền quyết định sau cùng ở trong tay Dương Khánh.
Dương Khánh hơi trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Được rồi, mấy người kia cũng không thể gây nên sóng gió gì, khoan nói hắn đã cứu con một mạng, trước đó hắn và Hùng Khiếu suýt chút nữa gây sự đánh nhau, ta lại thiên vị Hùng Khiếu một lần nữa, lần này coi như là bồi thường cho hắn đi. Huống chi tiểu tử kia có vẻ cứng đầu, nếu để hắn ghi nhớ chuyện không duyệt cho hắn danh sách nhân thủ này, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa. Nếu hắn nuôi nổi cứ việc để cho hắn nuôi đi, dù sao người dưới tay hắn cũng ra sức vì ta, Lam Ngọc Môn đã không đáng để lo nữa.
Nói xong trực tiếp thi pháp viết vào ngọc điệp, phê chuẩn tại chỗ, sau đó giao ngọc điệp cho Thanh Mai bên cạnh, bảo nàng ghi danh tạo sách, chuẩn bị một phần để nộp lên Trấn Ất điện.
Mà sau khi Trấn Ất điện tổng hợp danh sách tiêu hao bổ sung thành viên các lộ sẽ trình lên cho Nguyệt hành cung, Nguyệt hành cung lại tổng hợp nộp lên, cho đến cuối cùng giao cho Thiên Ngoại Thiên. Tóm lại tình huống tu sĩ bên trong quy tắc của cả Tiên Quốc đều nằm trong tay của Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Sau khi kiểm tra bàn giao số Nguyện Lực Châu nộp lên năm nay của Trấn Hải sơn cho Thanh Mai, Tần Vi Vi đang muốn đi ra ngoài, Dương Khánh lại gọi nàng:
- Vi Vi, tạm thời không nên để cho Miêu Nghị trở về, quay lại dẫn theo hắn cùng đi Trấn Ất điện.
Dẫn hắn đi Trấn Ất điện ư? Tần Vi Vi kinh ngạc nói:
- Dẫn hắn đi Trấn Ất điện làm gì?
Dương Khánh lắc đầu một cái:
- Đây không phải ý của ta, là Đại cô cô đích thân chỉ danh muốn gặp hắn, còn có Hùng Khiếu.
Dĩ nhiên Tần Vi Vi biết Đại cô cô mà Dương Khánh nói chắc chắn không phải là Thanh Mai, mà là vị Thiên Vũ Đại cô cô Trấn Ất điện:
- Thiên Vũ Đại cô cô muốn gặp Miêu Nghị ư? Tại sao?
- Trong lúc nhất thời ta cũng không nghĩ ra là tại sao, suy đoán có liên quan với trận đánh này, Hùng Khiếu và Miêu Nghị đều lập được công lớn trong trận này, có thể vì vậy mà trở nên nổi bật.
- Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
- Vậy thì không tới nỗi, nếu thật sự muốn đối phó hai người bọn họ, không cần Đại cô cô đích thân xuất thủ. Cụ thể là xảy ra chuyện gì, ta còn đang suy nghĩ.
Nếu là Trấn Ất điện muốn gặp Miêu Nghị, ngay cả Dương Khánh cũng không ngăn được, tự nhiên Tần Vi Vi cũng chỉ có thể làm theo.
Quay trở về đình viện phân cho người Trấn Hải sơn nghỉ chân, Tần Vi Vi tập trung bọn họ lại phát lệnh:
- Ngô Đồng, Miêu Nghị, hai người các ngươi theo ta hộ tống phủ chủ đi Trấn Ất điện, những người khác trở về trấn thủ địa bàn mình.
Đây là quy củ cũ, hàng năm cơ hồ cũng là như vậy, các lộ sơn chủ sẽ mang theo hai tên thủ hạ đắc lực hộ tống phủ chủ đến Trấn Ất điện.
Bất quá nàng vừa hạ lệnh như vậy, lại có không ít người cảm thấy có vẻ kinh ngạc.
Miêu Nghị ít nhiều gì cũng có vẻ ngạc nhiên, vì sao gọi mình cùng đi Trấn Ất điện, không phải là năm ngoái mang theo Công Tôn Vũ sao?!
Bất quá sau đó hắn tự cho là mình đã hiểu xảy ra chuyện gì, đầu tiên là mình chứng minh thực lực của mình, tự nhiên được coi là một kiện tướng đắc lực của Trấn Hải sơn, có tư cách theo cùng hộ tống phủ chủ. Tiếp theo là nhân mã dưới tay mình đông nhất, có khả năng rời khỏi động nhất, bất quá không mang theo Công Tôn Vũ cũng làm cho hắn hơi cảm thấy bất ngờ.
Công Tôn Vũ cũng có vẻ sững sờ, ngoài dự liệu của y, tức thì tiến lên một bước chủ động chắp tay xin:
- Sơn chủ, thuộc hạ nguyện đi theo sơn chủ!
Một vị động chủ khác là Ngô Đồng cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta, toàn bộ Nam Tuyên phủ đều biết quan hệ giữa sơn chủ cùng Công Tôn Vũ, y cũng có ý thành toàn cho người ta, đang muốn chắp tay nhường lại.
Ai ngờ Tần Vi Vi không khách sáo chút nào cắt lời:
- Cứ định như vậy, không cần nhiều lời!
Lúc nói thế, ánh mắt nàng như có như không liếc nhìn phản ứng Miêu Nghị.
Vẻ mặt Công Tôn Vũ cứng đờ, chỉ có thể ngượng ngùng vâng dạ.
Khóe miệng Miêu Nghị cũng đang giật giật cố nhịn cười, đoán chừng là bị mình không cẩn thận nói toạc móng heo ra, sơn chủ Đại nhân đang cố ý tị hiềm, càng như vậy càng chứng tỏ hai người bọn họ có vấn đề, có tật giật mình, gian phu dâm phụ giả bộ làm gì chứ!
Tên này đã có thành kiến từ trước, muốn thay đổi rất khó khăn, cho nên nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Dường như Tần Vi Vi đã hiểu được ý nghĩ xấu xa của Miêu Nghị qua dáng vẻ cố nhịn cười của hắn, bởi vì ý vị châm chọc thật sự là quá nồng đậm. Dường như nàng có làm gì cũng vô dụng, âm thầm siết chặt hai quả đấm, khẽ cắn cắn môi, nhanh chóng quay đầu đi, nếu không sợ mình không nhịn được bạo phát…
-----------
Chủ nhân trên bảo tọa Thường Bình phủ đã đổi người khác, thị nữ đứng ở hai bên cũng đổi.
Mặc dù tu vi hai vị thị nữ của Chương Đức Thành không phải là thấp, đều đạt tới Bạch Liên bát phẩm, nhưng vẫn bị Dương Khánh giết chết không chút lưu tình.
Thân là thị nữ của phủ chủ một phương, đương nhiên là hết sức oai phong, nhưng cũng có mặt trái vô cùng hung hiểm.
Là tâm phúc trong tâm phúc của chủ nhân, trong lãnh địa một phương ngoại trừ chủ nhân ra, người có địa vị cao kế tiếp chính là các nàng. Dù là người phía dưới địa vị cao hơn nữa gặp các nàng cũng phải cung cung kính kính hô một tiếng cô cô, địa vị và thành tựu của các nàng hoàn toàn đến từ chủ nhân của mình.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, một khi chiến bại, người thắng sẽ không thể nào lưu lại người như vậy, giữ thứ người như thế ở bên người quá nguy hiểm. Thân là tâm phúc của người tiền nhiệm, rất có khả năng bọn họ sẽ tìm được cơ hội báo thù cho chủ cũ.
Cho nên loại thị nữ này chỉ cần đi theo một chủ nhân, cơ hồ chính là cả đời, người khác có thể đầu hàng, mà dù có đầu hàng cũng vô dụng, vẫn là chết, chỉ có thể sống chết theo chủ nhân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận