Phi Thiên

Chương 3200: Một đám đều không biết xấu hổ sao (2)

Thượng Quan Thanh khẽ gật đầu:
- Bệ hạ, muốn hay không để cho điện hạ hỏi một chút Ngưu Hữu Đức đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Thanh chủ vuốt cằm ngầm đồng ý.
Nhưng mà còn không chờ đến Thượng Quan Thanh lấy ra tinh linh liên hệ Thanh Nguyên Tôn, đã có tin tức khác rơi vào tay hắn. Sau khi biết được tình huống lập tức bẩm báo với Thanh Chủ:
- Bệ hạ, theo dõi theo kế hoạch của Ngưu Hữu Đức, phía dưới phát hiện người của Ngưu Hữu Đức đã muốn bắt đầu chắp đầu cùng người của Hạ Hầu gia rồi.
- Tiểu tử giỏi, thật đúng là đi theo Hạ Hầu Lệnh nháo a!
Vỗ nhẹ bàn tay lên bàn, Thanh Chủ hít sâu một hơi:
- Truyền lệnh Phá Quân, Võ Khúc, Bí Điều tam vệ tinh nhuệ tập hợp đợi mệnh! Mệnh các đạo quân nghiêm mật chú ý hướng đi của Đông quân!
- Dạ!
Thượng Quan Thanh sau khi trả lời nhanh chóng đi chấp hành.
Phủ Doanh thiên vương, Doanh Cửu Quang phá lên cười ha ha:
- Quảng Lệnh Công đây là muốn làm gì? Đây là muốn kết thù với Ngưu Hữu Đức sao?
Việc này hắn rất vui mới gặp được, thả ra Tề Ngô không phải là muốn nhìn đến tình huống này xuất hiện sao.
Phủ Khấu thiên vương, Khấu Lăng Hư bước chậm trong rừng trúc nghe thấy tin tức khẽ lắc đầu, thở dài:.
- Chung quanh gây thù hằn, nhưng lại là cường địch, tiểu tử kia thật đúng là chán sống!
Phủ Hạo thiên vương, các gian Đình Thai lầu, Tô Vận đi theo phía sau Hạo Đức Phương, kỳ quái nói:
- Ngưu Hữu Đức cùng Quảng Lệnh Công đến tột cùng đang đùa giỡn cái gì?
Hạo Đức Phương lạnh nhạt nói:
- Đang đùa cái gì cũng không biết, bất quá Quảng Lệnh Công quả thật đối đãi trịnh trọng như vậy với Ngưu Hữu Đức là thật, không giống Doanh Cửu Quang hồ đồ tự chịu thiệt.
Vô Lượng Tinh Luyện Ngục, trong lầu các “Ầm” một tiếng. Dương Khánh tức giận đến vỗ án đứng dựng lên, khoanh tay đi qua đi lại.
Tin tức đã truyền khắp thiên hạ, bên này như thế có thể không biết chuyện, hắn liền lo lắng Miêu Nghị phức tạp. Không nghỉ tới thật đúng là gặp phải chuyện không may này, việc này rõ ràng là Quảng lệnh công ra tay. Nếu không phải Quảng lệnh công ai lại có lá gan nháo động tĩnh lớn như vậy? Sau này còn không biết Quảng Lệnh Công còn ra hậu thủ gì! Hắn chỉ nghĩ không thông, người Miêu Nghị giết cũng đã giết rồi, hà tất còn phải làm ra việc tàn nhẫn kia cố ý chọc giận Quảng Lệnh Công, cũng không nhìn xem hiện tại là thời điểm gì!
Nề hà hắn cũng chỉ là sinh hờn dỗi, không tốt chất vấn Miêu Nghị cái gì.
Phủ đệ Thiên Ông, dưới đại thụ chạm trời, Vệ Xu đi đến giữ ghế dựa, cúi người truyền âm nói:
- Lão gia, người của Ngưu Hữu Đức đã chắp đầu với người của chúng ta, đã toàn bộ đúng chỗ.
Hạ Hầu Lệnh nhìn chằm chằm trang sách nhẹ nhàng trả lời:
- Để cho phía dưới chấp hành bước tiếp theo của kế hoạch đi!
- Dạ!
Vệ Xu trả lời, lại nói:
- Còn có một sự kiện, Quảng Lệnh Công bên kia giống như đang đấu cùng với Ngưu Hữu Đức, hai người không biết làm cái gì quỷ gì, hoàn toàn nhìn không hiểu.
Hắn nói đại khái tin tức huyên náo ồn ào bên ngoài truyền đến một chút.
Hạ Hầu Lệnh che mặt trước sách rốt cuộc lộ mặt ra, cau mày nói lại:
- Ngưu Hữu Đức này làm cái gì chứ, đã là thời điểm nào rồi, còn kéo ra thêm chuyện? Ngươi hỏi một chút hắn rốt cuộc là có ý gì, đầu óc có bệnh đi?
Lúc này chuyện này với hắn cũng không phải nhỏ, nếu không cũng sẽ không bị Miêu Nghị nói động. Hắn dùng cả Hạ Hầu gia làm ra một trận lớn như vậy không chấp nhận cό sơ suất, Miêu Nghị bên kia náo sự nhỏ cũng khiến hắn lo lắng.
Thiên Nhai Vô Tướng Tinh, trong tửu lâu, Ngọc Linh, Ngọc Hư, Ngọc Luyện còn có Bảo Liên sau khi dịch dung, bốn người ngồi vây quanh một bàn, không chút để ý đến món ăn trên bàn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe nghị luận trong tửu lâu.
- Ngưu Hữu Đức này thật đúng là thủ đoạn độc ác vô cùng, muốn làm đầu to năm đó trên Thiên Đình giết người cuồn cuộn sao.
- Chậc chậc, cắt lưỡi, lấy mắt, thiến, lột da, hắn? Bà nội? Lúc đó vẫn còn sống, này đắc tội thù lớn thế nào a!
- Hai tên kia vì nữ nhân làm việc thật giống như chó điên. Chử Tử Sơn kia ở Dậu Đinh Vực không phải cũng bị hắn thiên đao vạn quả sao, ngay cả đô thống đều dám hạ độc, huống chi chỉ là một Cao Nham.
- Kia cũng không giống, Chử Tử Sơn là bối cảnh gì? Cao Nham này là bối cảnh gì? Cô phụ của Cao Nham chính là Quảng thiên Vương a!
- Quảng thiên Vương? Người ta ngay cả Doanh thiên Vương cũng làm vậy, thì sợ gì Quảng thiên Vương?
- Này còn nói lại, tên kia một đường đi tới chuyện này cũng thật sự là không ai, mang người nào căn người đó, nói là chó điên một chút cũng không sai.
- Một chất tử của ta còn rất sùng bái Ngưu Hữu Đức, còn muốn có thể hay không có cơ hội gia nhập cống hiến vào phủ Đô thống U Minh. Hiện giờ xem ra Ngưu Hữu Đức này có điểm biến thái, trách không được động không động lại mượn tánh mạng của thủ hạ đi đánh bừa. Thật sự là không xem mạng nhỏ của hạ nhân ra gì a, ta sau này nhất định phải khiến chất tử của ta mất đi ý niệm này trong đầu!
Bốn người Ngọc Linh đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì, không nghĩ tới Cao Nham bị Ngưu Hữu Đức dùng thủ đoạn tàn bạo như vậy giết chết. Giống như cũng không có thù oán gì, chính là mắng Ngưu Hữu Đức một câu mà thôi. Mấy người không biết trong đó có phải là có ẩn tình khác không, Bảo Liên hơi hơi cắn môi.
Mấy người bọn họ ở Thiên Nhai Thiên Nguyên Tinh cũng là ý của Miêu Nghị, bất quá trước mặt mấy người cũng không biết Miêu Nghị cũng ẩn cư ở trong này.
U Minh, còn có hơn hai vạn nhân mã chưa dời. Long Tín phụ trách tọa trấn phủ Đô thống U Minh.
Trong phủ Đô thống, môn lâu Cung Tường, tiểu tướng từ chỗ Quỷ thị tới rồi, ở bên cạnh Long Tín thấp giọng nói:
- Đại thống lĩnh, bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo như vậy, ngay cả Quỷ thị bên kia cũng truyền đến. Sau này đại đô đốc sẽ không trách tội xuống dưới đi?
Nói xong mắt còn nhìn phương hướng bên trong phủ trạch Đô thống, hắn cũng không biết Miêu Nghị đã không còn ở bên này.
Long Tín ngồi thẳng không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm. Không sai, chuyện tra tấn Cao Nham thật là hắn làm, hơn nữa còn là chính tay hắn làm. Chính là hắn không nghĩ tới sẽ nháo ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa hắn ngay từ đầu không biết phía sau Miêu Nghị phải làm đại sự.
Người bình thường còn cho là truyền náo nhiệt, nhưng hắn đã đi qua Hầu gia Thiên Đình tự nhiên ý thức được việc này không tầm thường. Hắn rõ ràng nhận ra được mặt sau còn có một bàn tay thôi động việc này, hắn không biết có thể hay không có quan hệ với sự tình Miêu Nghị cần làm lần này, ẩn ẩn lo lắng có thể hay không phá hoại chuyện của Miêu Nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận