Phi Thiên

Chương 502-1: Truyền thuyết quỷ thuyền (Thượng)

Và cũng quá dữ dằn chứ nhỉ? Lời chưa nói đến 2 câu, xòe tay ra một cái là đòi một trăm ngàn kim tinh mỗi người, một vạn viên Nguyện Lực châu chứ đâu có ít ỏi gì a?
Chín tên dồn tới để hàn huyên trở nên trợn mắt há hốc mồm, bây giờ mà giao tiền vào trong tay ngươi, sau này ai còn dám tìm ngươi để đòi nợ cơ chứ?
Nhưng là bọn họ lại không thể không giao ra, cũng không dám không giao. Cái tên này nắm trong tay đại quyền quyết định sự sống chết của bọn họ, có quỷ mới biết sau này
hắn có lấy chuyện công báo tư thù ra tay hạ độc thủ hay không? Nghe nói tên này mới đến Thủy Hành Cung mà đã giết sạch hơn một ngàn người của phủ nào đó không chừa một ai. Giết sạch sành sanh luôn!
Cả bọn đều thành thật ngoan ngoãn lấy ra 9 chiếc nhẫn trữ vật mà Đào Thanh Ly vừa mới phát đặt vào tay Miêu Nghị.
Chín trăm ngàn kim tinh đến tay! Miêu Nghị liền thu vào túi. Hắn cũng không dự định sẽ trả lại cho bọn họ, bỡi vì lão thái bà quá keo kiệt mà, cũng không phát mấy món bảo vật cho mọi người phòng thân, số tiền còm này thì làm được cái quái gì? Phát cho mỗi người nhiêu đây tiền thì dẹp tan được nguy hiểm? Đùa cái quái gì thế?
Hắn hơi hoài nghi là lão thái bà này cũng không trông chờ bọn hắn sẽ làm nên chuyện gì,nếu không làm chuyện đại sự như vậy, không đến nổi đi phái vài con tôm tép như bọn hắn ra mặt đâu.
Chuyện đánh giết đã có người khác đi làm sao? Các ngươi nghĩ lão tử là người ngu à?
Đây là đang nói rõ Thiên Ngoại Thiên bên kia vẫn còn hậu chiêu, chắc chắn ngầm sắp đặt những nhân mã khác, dựa vào bọn chúng quả thực là trò đùa, xem ra bọn chúng cũng chỉ giữ vai trò trinh sát mà thôi.
Vậy thì số tiền này mình nên thu lại để chuẩn bị mấy tờ phù triện phòng thân thôi, xem ra mấy vị phủ chủ kia cũng không nghèo đến mức không có đủ tiền ăn cơm đâu.
- Tất cả mọi người đều về đất của mình, sớm chuẩn bị trước !
Miêu Nghị vừa nói xong, thú cưỡi của hắn đã lao đi, chỉ còn khói bụi.
Ngay cả mấy câu ứng phó cho quacũng không thèm nói, cứ thế cầm tiền chạy rồi sao?
Cả chín vị phủ chủ đều lạnh lòng, họ không ngờ lại phải đem mạng của mình giao phó vào trong tay loại người như vậy!
Chín người cùng quay đầu nhìn về Thủy Hành Cung trên đỉnh núi, nhưng mà cảm thấy bó tay vì chuyện này có đi tố cáo thì cũng vô dụng mà thôi...
Vừa về tới Thủy Vân phủ, nhảy xuống thú cưỡi, Miêu Nghị trực tiếp dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi gặp Yêu Nhược Tiên.
Xông vào đình viện, thấy Hắc Thán vẫn nằm ngáy khò khò ở dưới mái hiên, Miêu Nghị cảm thấy ngứa mắt bước tới đá 2 đá thật mạnh vào mông nó:
- Cái con mập, dậy đi. Đừng ngủ nữa!
Không hiểu sao nó vẫn ngủ như chết,dù có đá mạnh hơn nữa cũng không phản ứng, khiến hai nữ nhìn mà tặc lưỡi không nói nên lời.
Trong phòng, Yêu Nhược Tiên đang vẽ vẽ họa họa ở trên bàn, không biết là đang vẽ cái gì, người bình thường cũng nhìn không hiểu.
Nghe động tĩnh ở bên ngoài, Yêu Nhược Tiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Miêu Nghị đá Hắc Thán độc như vậy, trợn mắt nhìn hắn, gầm gừ quát:
- Ngươi lại chạy tới đây để làm cái gì?
- Lão yêu quái! Lần này ta gặp phải rắc rối lớn rồi, có khả năng là nguy hiểm đến tính mạng!
Chưa được sự đồng ý, Miêu Nghị đã lao thẳng vào phòng.
Trong nháy mắt, 1 chiếc bảo giản đã xuất hiện trong tay Yêu Nhược Tiên,vung roi chỉ thẳng:
- Ai cho phép ngươi vào đây? Ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì liên quan gì đến ta, cút!
Mẹ kiếp!
Đây là địa bàn của ta chứ có phải của lão đâu? Tu vi cao thì giỏi lắm sao?
Chờ ngươi luyện pháp bảo cho Triệu Phi cùng Ti Không Vô Úy xong rồi thì ta phải kêu 2 tên kia tới để chỉnh ngươi một trận ra hồn!
Trong lòng Miêu Nghị thầm nói như thế. Nhưng khi hắn nghĩ lại liền cảm thấy không ổn.
Mình có thể sống sót trở về từ Lưu Vân Sa Hải hay không thì vẫn còn chưa thể biết được. Nhỡ chết thật ở nơi quỷ quái đó thì sao? Làm gì còn có cơ hội để thấy người khác chỉnh lão già này.
Miêu Nghị không cút, thở dài nói:
- Ta thật sự gặp rắc rối rồi, phía trên phái ta đi làm nhiệm vụ bí mật chó má nào đó ở Lưu Vân Sa Hải...
Trước đó, Đào Thanh Ly đã giao phó nhiều lần là nếu như để lộ ra bí mật này thì sẽ giết không tha. Miêu Nghị không lo lắng gì cả, hắn vừa đến đây liền trút ra hết, hơn nữa còn tiết lộ sạch trơn luôn, hắn kể lại một cách chi tiết và toàn bộ những chuyện mà Đào Thanh Ly đã cho biết, không có giấu diếm bất kì điều gì với Yêu Nhược Tiên.
Miêu Nghị không thèm quan tâm nhiều như vậy, hắn tin tưởng không có người nào ở đây sẽ để lộ thông tin ra ngoài. Nguyên nhân chính là hắn không thể không nói rõ ràng. Hắn gần như không biết gì cả về Lưu Vân Sa Hải, cần phải thỉnh giáo với Yêu Nhược Tiên về chỗ này.
Trước kia, hắn đã sớm nghe Hoắc Lăng Tiêu nói Yêu Nhược Tiên đã từng sống ở Lưu Vân Sa Hải,xem ra lão già này có nhiều kinh nghiệm, chuyện không nói rõ ràng,
làm sao Yêu Nhược Tiên có thể chỉ điểm đúng đường được? Nếu hơi có chút sai lầm, thì chính là đang đùa giỡn với tính mạng của mình.
Bán mạng cho Tiên thánh?
Có quỷ mới biết Tiên Thánh ngươi là ai.
Ngươi tôn kính người ta đã lâu, người ta lại không có chút tình cảm gì với ngươi, có cần bán mạng cho loại người này hay không?
Nguyện ý làm thuộc hạ bán mạng cho người ta có đến ngàn vạn người, không thiếu một người như ngươi!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi vừa nghe hắn lại phải đi Lưu Vân Sa Hải, đã kinh hãi đến mức há hốc cả mồm.
- U Minh long thuyền sao? U Minh long thuyền lại xuất hiện nữa sao?
Yêu Nhược Tiên đâm ngược bảo giản trong tay vào trên mặt bàn, trầm ngâm một hồi không nói, không có ý động thủ với Miêu Nghị.
Miêu Nghị hỏi:
- Ông đã từng nhìn thấy nó chưa?
Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:
- Nghe đến thì nhiều, nhưng chưa thấy qua. Nhưng ta có thể khẳng định ở Lưu Vân Sa Hải thật sự có cái thứ quỷ U Minh long thuyền này. Nếu hỏi vì sao mà ở cái nơi chim không ỉa kia vẫn có cả đống người tụ tập, thì nguyên nhân lớn nhất chính là nơi đó có chiếc quỷ thuyền kia.
Miêu Nghị đi tới trước bàn, thuận tay kéo ghế rồi ngồi xuống, ngắm nghía hình vẽ quái đản hoa mắt trên bàn, ngẩng đầu hỏi:
- Nghe nói trên U Minh long thuyền chứa đầy bảo vật đến từ Đại thế giới, là thật hay giả vậy?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng rất thể thiếp, di chuyển cái ghế vào sau lưng Yêu Nhược Tiên. Yêu Nhược Tiên cũng đã quên mất chuyện lão muốn đánh Miêu Nghị, ngồi xuống theo quán tính, lão lắc đầu một cách chậm rãi rồi nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận