Phi Thiên

Chương 642: Cút

Lúc này Miêu Nghị cũng thấy rõ bộ dạng của vị Tam gia Tông Trấn tông, không cao không lùn, không mập không gầy, hình dáng thật sự cũng bình thường, khí độ ung dung, thần thái hiền hoà, phía sau đi theo hai lão đầu, nhìn y phục có lẽ là người của thương hội Tiên quốc.
Đồng thời cũng chú ý tới Ngô Chân và Ngô Minh đi theo một lão đầu râu tóc bạc trắng, lão đầu gác tay sau lưng mà đi, nhìn khí phái bước đi song song cùng một đám Quân Sử, nhất định là Quân Sử một lộ nào đấy. Miêu Nghị không khỏi chậc chậc cảm thấy kỳ lạ, nhìn bộ dạng đi theo của Ngô Chân và Ngô Minh, nhất định là thị nữ của lão đầu này, rút cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ là mình cảm giác sai lầm? Hay vì lão đầu này quá già rồi? Trên bậc thang ngoài chủ điện của Linh Lung tông bày một chiếc bàn dài xanh vàng rực rỡ khắc long vẽ phượng, lại đi xuống hai bên cầu thang mấy bậc lại bày hai chiếc bàn dài, trên quảng trường phía dưới bậc thang lại hiện lên một hàng bàn dài dạng bán vòng cung, ít nhất phải đến nghìn cái, phía trên bày đầy cao lưng mỹ vị. Ở giữa vẫn giữ lại một mảnh đất trống, đoán chừng là nơi giữ lại để thưởng thức ca múa....
Lúc này ở đây đã ngồi không ít người, đạo sĩ, hòa thượng, ni cô và tục gia…loại nào cũng có, thế lực khắp nơi xen lẫn nói chuyện với nhau.
Miêu Nghị đột nhiên ngây dại, ánh mắt như ngừng lại trên một thân ảnh gợi cảm thướt tha, người nọ đang nói chuyện với Nam Cực lão tổ, không phải là ai khác, chính là Lão Bản Nương của khách sạn Phong Vân.
Tông Trấn dẫn người của Tiên quốc vừa đến dĩ nhiên thu hút sự chú ý của không ít người, thợ mộc và thợ đá đi theo phía sau Lão Bản Nương, thợ mộc thoáng nhìn về phía Miêu Nghị, không khỏi ngơ ngẩn, chợt lập tức trở về, không biết có phải truyền âm nói cái gì với Lão Bản Nương hay không, chỉ thấy Lão Bản Nương đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sáng nhìn về phía Miêu Nghị.
Tựa hồ không thể tự chủ, Lão Bản Nương từ từ xoay người qua, tựa hồ quên mất hết thảy mọi thứ bên cạnh, đôi mắt ngây dại nhìn Miêu Nghị.
Chỉ cần một ánh mắt, giữa Miêu Nghị và Lão Bản Nương đã cảm nhận được suy nghĩ của nhau, thậm chí cảm thấy nhiệt huyết sôi trào giữa hai bên, cảm giác tâm linh tương thông giữa hai bên làm cả người bọn họ như bị điện giật, có thể nghe được tiếng gọi lặng thầm của nhau.
Đối với người trong giới tu hành mà nói, thật ra thời gian hai người chia xa cũng không lâu, nhưng vào giờ khắc này, hai người thật sự muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ trong thế gian, liều lĩnh xông qua ôm lấy nhau, vĩnh viễn không bao giờ phân ly.
May là thợ mộc ở bên cạnh âm thầm kịp thời nhắc nhở, Lão Bản Nương vội thu hồi thất thố, bày ra tư thái cười mỉm, nheo mắt nhìn Miêu Nghị.
- Đệ muội, sao vậy?
Nam Cực lão tổ đi tới bên cạnh hỏi.
Lão Bản Nương cười dài nói:
- Không có gì, chẳng qua vô tình nhìn thấy một cừu nhân!
- Cừu nhân?
Nam Cực lão tổ ngạc nhiên, biết Lão Bản Nương kinh doanh khách sạn Phong Vân, không dễ dàng kết thù với người khác, ánh mắt quăng về phía Miêu Nghị dò xét.
Miêu Nghị khẽ chuyển hướng ánh mắt qua một bên, chỉ thấy Tông Trấn đột nhiên thoát khỏi đội ngũ, đi tới bên cạnh một lão hòa thượng chắp tay. Miêu Nghị nhìn lại phía đó, một lần nữa ngơ ngẩn, lão hòa thượng kia là Thất Giới đại sư, đi theo bên cạnh Thất Giới đại sư là một hòa thượng trẻ tuổi ôn nhã, nho tuấn, điềm nhiên, toàn thân mặc tăng bào tuyết trắng, làm cho người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục, trong giới hòa thượng có thể tìm ra một hòa thượng tuấn nhã như thế rất khó, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn thân cận.
Hòa thượng này không phải là ai khác, chính là đệ tử Bát Giới của Thất Giới đại sư, cũng đang quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, ánh mắt nhanh chóng né tránh, cất giấu một tia kích động và vội vàng.
Miêu Nghị âm thầm nói thầm, lẽ nào lão Tam đã thông báo với hắn?
Bát Giới tư văn nho nhã, sau khi thi lễ với Tông Trấn một cái, không biết nói gì với Thất Giới đại sư, liền chắp tay trước ngực đi tới bên này, tư thái ưu nhã, làm cho người ta có cảm giác chân không dính bụi, dưới ánh đèn rực rỡ làm hắn càng nổi bật, quang huy thánh khiết mà đến.
Bát Giới đi thẳng đến bên cạnh Miêu Nghị, nho nhã nói:
- A di đà Phật! Sau khi từ biệt ở Tinh Túc hải, không ngò hôm nay còn có thể gặp lại thí chủ.
Nhưng lại ngầm truyền âm, điên cuồng gào thét:
- Đại ca, ta là lão Nhị đây, lão Tam đã nói cho ta biết, đại ca, ngươi lừa chúng ta thật là khổ!
Đám người Trình Ngạo Phương nhất tề nhìn về phía Miêu Nghị, tâm tình Miêu Nghị cũng rất kích động, hôm nay chuyện kích động có thể nói là nối gót mà tới, khiến cho hắn có chút sợ hết hồn hết vía, ngoài mặt lạnh nhạt nói:
- Nhìn thấy thì thế nào?
Đồng dạng cũng âm thầm truyền âm nói:
- Ngươi điên rồi sao, tự nhiên chạy đến tìm ta trước mặt nhiều người như vậy? Mau cút đi, quay về sẽ liên lạc. - Không phải chứ! Đại ca, có phải ngươi còn đang giận ta? Trong hội dẹp loạn ta không biết đó là ngươi! Là ta có lỗi có được không?
- Cút!
Hai người âm thầm truyền âm, pháp lực ba động làm sao có thể tránh được đám người Trình Ngạo Phương phát hiện, Trình Ngạo Phương lạnh nhạt hỏi:
- Có lời gì không thể nói công khai sao?
Bát Giới chắp tay trước ngực về phía nàng, không cam lòng, công khai nói với Miêu Nghị:
- Thí chủ có thể dành một chút thời gian nói chuyện?
Miêu Nghị cũng công khai trả lời:
- Cút!
Bát Giới không biết nói gì, chắp tay trước ngực “A di đà Phật” một tiếng, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt thánh khiết rời đi.
Phong độ kia cũng chinh phục Trình Ngạo Phương, Trình Ngạo Phương liếc nhìn Thất Giới đại sư, ánh mắt lại rơi xuống người Bát Giới, có thể nói là than thở tự đáy lòng:
- Không hổ là đệ tử của Thất Giới đại sư, phong thái của đệ tử thật cao tăng là khiến người ta ngưỡng mộ, đoán chừng cũng chỉ có Thất Giới đại sư mới có thể dạy dỗ ra đệ tử xuất sắc như thế.
-... -
Miêu Nghị kinh hãi, Trình đại cung chủ của ta, ngươi lại ngưỡng mộ phong thái của hắn, ngươi có biết hắn là người thế nào hay không?
Nói thật, ngay cả đại ca như hắn nhìn thấy đệ đệ mình ra vẻ đạo mạo như thế, cũng muốn túm lấy đánh cho một trận tơi bời. Lời nói của Trình Ngạo Phương hắn thật sự nghe không nổi nữa, phải nhắc nhở:
- Cung chủ, hắn cũng là một trong những người từng đuổi giết ta trong dẹp loạn Tinh Túc hải.
Ai ngờ Trình Ngạo Phương nhìn theo bóng lưng Bát Giới, xem thường nói:
- Hội dẹp loạn chính là bị ép buộc, đổi lại là ai cũng không có cách nào. Người có thể làm cho Thất Giới đại sư thu làm đệ tử, chưa nói cái khác, chỉ riêng nhìn tâm thái khí chất cũng không phải ai cũng có thể làm ra, không hổ là đệ tử được Thất Giới đại sư dạy dỗ, nói vậy vừa rồi hắn chính là truyền âm xin lỗi ngươi sao?
-... -
Miêu Nghị hoàn toàn hết chỗ nói rồi, ngươi có thể nhìn ra hắn vừa xin lỗi? Hắn rất muốn hỏi một câu, ánh mắt của ngươi kiểu gì vậy?
Nếu không phải lão Nhị nhà mình, hắn thật sự muốn vạch trần thân phận am chủ ni cô củ tên hòa thượng háo sắc này.
---------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận