Phi Thiên

Chương 528: Người ở dưới mái hiên (2)

Trong lòng hắn còn bổ túc một câu, những phòng khác của ngươi cũng sơ xài đơn giản quá mà, chẳng qua là phòng trống cộng thêm mấy cái khối gỗ, so với phòng chưa tạp vật có cái gì khác biệt, Thủy Vân phủ của lão tử là tiên cảnh nhân gian, tùy tiện tìm cái phòng cũng tốt hơn so sánh với căn phòng tốt nhất của ngươi ở nơi này.
- Ai!
Lão Bản Nương tỏ vẻ rất bất đắc dĩ thở dài, nói với nho sinh:
- Nếu người ta đã nói đến trình độ này rồi, nhìn thành ý của người ta như vậy, trước tiên dọn dẹp phòng tạp vật đó đi, trước hết ở thử một chút xem sao, nếu như đích thực không thích hợp. . . Đến lúc đó rồi tính sau.
Đây rõ ràng là đang nói, nếu như ngươi nghe lời thì cho ngươi ở, không nghe lời thì sẽ dùng cái lý do là phòng tạp vật không không thích hợp cho người ở đuổi ngươi ra ngoài.
- Dạ được!
Nho sinh vui vẻ gật đầu mà đi.
Miêu Nghị hận không thể đem nữ nhân này bán vào thanh lâu cho rồi. Nhưng ở mặt ngoài thì hắn vẫn phải liên tục chắp tay nói:
- Cám ơn Lão Bản Nương nhiều, cám ơn nhiều Lão Bản Nương!
- Không cần cảm ơn, khách hàng quen chiếu cố một chút cũng là việc nên làm. Ta đi làm việc đây. Ở cảm thấy không hợp thì nói với chưởng quỹ một tiếng, để cho khách ở phòng tạp vật thật là ngại quá!
Lão Bản Nương vừa dứt câu nói, cố ý ỏng ẹo ngoặt nghẹo mà đi, vừa quay mặt đi chỗ khác, răng ngà cố sức cắn đôi môi đỏ mọng nín cười, cái cơn tức này được hả ra thật là thoải mái.
- Lão Bản Nương đi thong thả!
Miêu Nghị còn phải nói vuốt theo một câu nịnh bợ, xong mới tiến vào khách điếm. Không có biện pháp, người ta khó chịu, lúc nào cũng có thể mượn cớ đuổi hắn ra ngoài.
- Ở mấy ngày?
Phía sau quầy, nho sinh cười híp mắt hỏi.
- Ở mười ngày trước rồi tính.
Miêu Nghị cười cứng đờ, móc ra mười vạn kim tinh đặt lên trên quầy.
Nho sinh sau khi kiểm lại rồi thu vào, gật đầu nói:
- Trước hết ở đó. Đợi có phòng trống, sẽ đổi cho ngươi.
- Làm phiền vậy.
Miêu Nghị vẫn cười ha ha khách khí.
- Ngươi trước hết ngồi chờ ở chỗ này một chút.
Nho sinh quay đầu bảo một bồi bàn:
- Thu dọn phòng tạp vật trên lầu đó một chút, kê một cái giường.
Phòng Tạp vật được thu dọn xong, Lão Bản Nương cũng tuần tra một vòng từ bên ngoài trở về đến:
- Vừa vặn tiện đường. Ngưu Nhị, cùng đi lên xem một chút đi.
Miêu Nghị ngoại trừ nói vâng dạ, còn có thể nói cái gì, nhưng mà điều khiến hắn căm tức chính là, nữ nhân này làm như hắn bò từ hố phân ra vậy, bịt mũi che miệng lên lầu.
Phòng Tạp vật cũng khá lớn, chừng gấp ba phòng bình thường, do đó mới biến thành phòng chứa tạp vật, cũng có thể là do ở phía trên có Lão Bản Nương ở.
Các thứ hỗn loạn đều được thanh lý qua một bên, giường chiếu cũng sắp xếp xong rồi, nhìn cũng rất sạch sẽ, đoán chừng là cũng có lên quan đến việc bản thân Lão Bản Nương luôn luôn thích sạch sẽ. Không gian dư ra cũng lớn hơn so với phòng khách bình thường, Miêu Nghị vô cùng hài lòng, điều không hài lòng nhất chính là Lão Bản Nương ở trên đỉnh đầu của mình.
- Trên người của ngươi có mùi gì vậy? Thúi chết ta rồi!
Lão Bản Nương vừa ra đến trước cửa liền dặn dò tên bồi bàn đang chờ ở một bên đó:
- Lấy cho hắn chút nước cho hắn tắm một cái, chớ để bốc mùi xông lên trên lầu làm ta cũng thúi lây.
Miêu Nghị cố nặn ra nụ cười nói:
- Tắm, sẽ lập tức rửa sạch liền.
Quả thật là phải tắm rửa cho sạch sẽ rồi, kéo bồn tắm lớn ra, đổ nước sạch vào, cở quần áo xong Miêu Nghị thoải mái ngâm vào, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thư thản.
Du đãng hơn một năm trong sa mạc, một mực duy trì cảnh giác, hôm nay rốt cục có thể buông lỏng.
Đợi hắn gần tắm rửa sạch sẽ, trên lầu đột nhiên "Đông" một tiếng động nặng nề, một đám đất cất rơi xuống ào ào.
Lầu trên là do ghỗ tròn ghép lại, sau đó phủ một tầng đất sét lên phía trên, đất cát theo khe hở từ phía trên rớt xuống, cũng không biết là vật nặng gì đó nện xuống, mà đất cát rơi xuống nhiều như vậy.
Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp bức bụi đất rơi xuống ra, nhanh chóng mặc quần áo chạy ào ra hành lang bên ngoài, có thể nói là chạy trối chết, vừa mới tắm rửa sạch sẽ a!
Quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng bụi mù tràn ngập. Miêu Nghị Miêu đại phủ chủ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, hắn dùng cái mông cũng có thể đoán được là tiện nhân trên lầu kia đang cố ý chơi hắn.
Người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu, ai bảo bản thân hắn có việc cầu người ta làm chi! Hắn đi tới cửa giương năm ngón tay, thi pháp mở cửa sổ, hai tay áo phất liên tục, cuốn cát bụi trong phòng tuôn ra ngoài cửa sổ.
Vất vả lắm mới làm cho sạch sẽ, đóng cửa sổ lại, Miêu Nghị thở dài nằm ở trên giường gỗ, đang suy nghĩ làm thế nào trở về Thủy Vân phủ, kết quả phía trên lại đột nhiên "Đông" một tiếng, lại một phiến cát bụi ào ào rơi xuống.
Miêu Nghị phản xạ có điều kiện bật dậy, vọt nhanh ra khỏi phòng, nhìn trong phòng bụi đất tràn ngập, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trên, lòng thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông của “người nào đó”.
Trên lầu, Lão Bản Nương đã bịt kín miệng của mình ngã xuống giường, cười đến mức rung cả người, quả thực là cười đến mức co giật không thôi.
- Bộ coi lão tử là đất bùn dễ nhào nặn thật sao, ngươi bất nhân cũng đừng trách lão tử bất nghĩa!
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh một tiếng, tạm thời đi tới một đầu khác của hành lang, khoanh chân ngồi xuống, suốt cả một ngày một đêm không trở về phòng.
Sáng ngày kế, Lão Bản Nương phong tình vạn chủng đi xuống, thấy Miêu Nghị ngồi trên hành lang phía ngoài, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng từ xa:
- Ngưu Nhị, ngươi ngồi chỗ ấy làm cái gì?
Miêu Nghị lập tức đi tới chào buổi sáng, đi theo nàng cùng xuống lầu, đồng thời ra vẻ kỳ quái hỏi:
- Lão Bản Nương, trong phòng ta sao cứ có đất cát từ trên lầu rớt xuống hoài vậy?
Lão Bản Nương ai một tiếng thở dài:
- Cái bệnh cũ rồi, có thể là lâu năm không được tu sửa, cho nên mới dùng làm phòng để tạp vật, ngươi nếu như ở không quen, ta xem hay là thôi đi, hay là ngươi. . .
Miêu Nghị lộ ra một nụ cười giả tạo nơi khóe miệng, khoát tay nói:
- Không sao, việc rất nhỏ, có thể quen ngay thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận