Phi Thiên

Chương 59: Trứng Minh Đường Lang (2)

Cũng như lúc đầu Miêu Nghị vẫn ôm thái độ nghi ngờ về phương pháp huấn luyện của lão Bạch, nhưng sau khi ra ngoài trải qua mấy lần sinh tử, mới phát hiện ra những thứ mà lão Bạch dạy cho mình hoàn toàn hữu dụng.
Nếu không hắn đã chết trong trận đánh đầu tiên ở Phù Quang động, càng không cần phải nói lần này chống lại Mạc Thịnh Đồ cùng Trương Thụ Thành, chỉ bằng vào chống lại trên trăm cương thi kia, nếu không nhờ khổ luyện ở thác nước và dưới biển sâu, hắn cũng không có cách nào sống sót.
Hắn thần giao với vị đại tiên kia đã lâu, đáng tiếc mình vô duyên gặp mặt.
Vừa nghĩ thông điểm này, Miêu Nghị nhất thời hứng thú:
- Đi, ta xem thử ngươi làm thế nào dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài.
Lão Bạch cười hỏi:
- Ngươi không có chuyện gì sao, có thời gian cùng ta làm chuyện này ư?
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Chuyện của ta không vội, sau khi trở về hãy giết hai tên khốn kia cũng được.
Lão Bạch cũng không phải là con giun trong bụng hắn, nào biết trong đầu hắn nghĩ gì, kỳ quái nói:
- Ngươi muốn giết ai?
- Còn có thể là ai?
Miêu Nghị chỉ về phía Trường Phong thành có vô số đốm đèn lửa nổi bật giữa trời đêm:
- Hai tên khốn muốn giết ta lúc ta vừa gặp ngươi.
Lão Bạch hiểu ra, lắc đầu nói:
- Ngươi đã là tu sĩ, cần gì phải dây dưa với hai tên phàm nhân như vậy. Ngươi có thể đổi một góc độ suy nghĩ khác, nếu không phải ban đầu bọn họ đè ép ngươi như vậy, nếu ngươi vẫn sống cuộc sống êm đềm, làm sao có được như ngày nay?
Miêu Nghị buông tiếng than dài:
- Lão Bạch, ba cô nhi sống nương tựa lẫn nhau ngay cả áo ấm cơm no cũng thành vấn đề bị người nhiều lần ức hiếp tận cửa, tâm trạng thế nào ngươi không hiểu được. Lúc ấy ta đã nghiến răng chịu đựng, chuyện này đã để lại ám ảnh trong lòng ta. Mỗi khi thức giấc đêm khuya ta đều lo lắng đệ đệ muội muội bị người bắt đi, lúc ta ngồi tĩnh tọa tu luyện trong đầu cũng thường nhớ tới chuyện này. Hôm nay đi ngang qua nơi đây nếu không nhân tiện giải quyết, trong lòng ta không thoải mái.
Lão Bạch trầm mặc một hồi, khẽ vuốt cằm nói:
- Xem ra chuyện này đã thành tâm ma trong lòng ngươi, trừ đi cũng tốt.
Hai người không nói chuyện này nữa, mạnh ai nấy lên ngựa, duy trì tốc độ sóng vai mà đi, vòng qua Trường Phong thành, chạy về phía Vạn Trượng Hồng Trần quỷ thần khó lường.
Miêu Nghị lại thấy tòa cổ thành kia, hơn mười năm trôi qua, cổ thành đã hoang vu không còn ra hình ra dáng, có lẽ phải qua ngàn năm sau Vạn Trượng Hồng Trần mở ra lần nữa, lúc ấy mới được thay đổi.
Cây liễu già kia vẫn tràn đầy sức sống, Miêu Nghị cỡi long câu đứng bên dưới bùi ngùi cảm khái, trước đây ba huynh muội đã nấp dưới tàng cây này.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, hắn không nhịn được cười nói:
- Lúc trước ta ở chỗ này, nhìn thấy trên tường thành có một nữ nhân rất đẹp, hiện tại ta vẫn còn nhớ. Lúc ấy ta còn suy nghĩ, nếu có thể cưới nàng làm vợ thì hay biết mấy…
Lão Bạch à một tiếng, lại hỏi:
- Là tu sĩ sao?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy, là tu sĩ xa không thể với đối với ta, muốn kết hôn nàng chỉ là nằm mơ, làm sao người ta có thể để ý đến tu sĩ bất nhập lưu như ta.
- Xa không thể với sao?
Lão Bạch chậm rãi ngẩng đầu nhìn tinh không mênh mông, hai lọn tóc trắng đột nhiên khẽ lay động.
Y chợt quay đầu nhẹ nhàng liếc Miêu Nghị một cái, sau đó giật dây cương cho ngựa chậm rãi tiến về phía trước:
- Rượu ngon giai nhân đã sẵn sàng, chỉ sợ ai kia không tiến thủ. Nếu có hồng nhan không già, cũng chỉ đợi ngày ngươi làm mưa làm gió, vì sao lại nói xa không thể với?
Y thúc hai chân vào bụng ngựa, áo choàng xanh trắng tung bay dưới ánh trăng, chạy về phía Vạn Trượng Hồng Trần.
Miêu Nghị sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng giục Hắc Thán chạy theo.
Hai người dừng ngựa bên ngoài làn sương mù màu đỏ máu mênh mông cuồn cuộn bao phủ đất trời, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn trăng sáng phía sau treo trên bầu trời đêm đầy sao, hỏi:
- Làm sao đây?
- Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. (Ở gần thì được ưu tiên trước.)
Lão Bạch nhảy ra khỏi gương kia, cho ngựa thong thả đi qua đi lại, điều chỉnh phương vị chuẩn xác. Gương đồng phản xạ ánh trăng bắn về phía màn sương mù đỏ, có thể thấy mơ hồ một cột sáng bắn vào trong.
Miêu Nghị giục Hắc Thán đi tới gần, nhìn gương trong tay lão Bạch, lại nhìn màn sương mù đỏ nối liền trời đất trước mặt, nghi ngờ hỏi:
- Làm như vậy cũng được sao?
- Thử xem sao.
- Sau khi dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài, làm sao nữa?
- Minh Đường Lang không thể rời khỏi Vạn Trượng Hồng Trần quá lâu, sau khi nó ra ngoài ta sẽ lấy ánh trăng hấp dẫn nó, không để cho nó gây loạn. Ngươi đi xem thử dưới bụng nó có trứng hay không, nếu có, hãy nhanh chóng lấy xuống mang đi.
- Được, nếu như có vấn đề gì, ta lập tức dẫn ngươi chạy trốn.
Lão Bạch mỉm cười một tiếng, hỏi:
- Ngươi thoát khỏi tốc độ của nó sao?
Ặc... Miêu Nghị cười khan nói:
- Cũng không thể ngồi chờ chết.
Chờ thật lâu, suy đoán trời sắp sáng, Miêu Nghị thấy vẫn chưa có động tĩnh, không nhịn được lại hỏi:
- Ngươi xác nhận biện pháp này có thể được sao?
Lão Bạch vẫn nhắm mắt lại không biết đang làm gì đột nhiên mở mắt, nói:
- Tới rồi, chuẩn bị đi. Hãy nhớ, nó không thể ở bên ngoài Vạn Trượng Hồng Trần quá lâu, chỉ cần ta giữ được nó ở chỗ này cũng sẽ không có nguy hiểm gì, tốc độ ngươi phải nhanh, đừng sợ.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy sương mù đỏ xao động một trận, dường như bị thứ gì đó khuấy động.
Đột nhiên màn sương mù đỏ bị phá vỡ, một bóng đen to lớn vọt ra khỏi đó làm dấy lên một cơn lốc, tứ chi chạm đất chống đỡ thân thể to lớn.
Miêu Nghị vừa thấy cũng hít một hơi khí lạnh.
Con Minh Đường Lang trước mắt này dài chừng mười trượng, hình thể cực lớn, tuy hắn đã từng tiến vào Vạn Trượng Hồng Trần nhưng chưa từng thấy qua.
Thân thể nó giống như giáp sắc đen nhánh toát ra vẻ óng ánh dưới ánh trăng chiếu rọi, trên chân nó đầy gai ngọn mọc ngược giống như sừng trâu, cái đầu hình tam giác có đôi mắt xanh biếc âm u đảo qua đảo lại, dường như đang thăm dò bốn phía.
Hai chân trước của nó kinh khủng như lưỡi hái tử thần, mang đến áp lực cực lớn cho người đối diện, cái miệng ghê rợn đang không ngừng khép mở vang lên tiếng lách cách.
Từ thân hình khổng lồ toát ra khí tức âm u kinh khủng, khiến cho Miêu Nghị cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong nháy mắt nổi da gà, dường như trong khoảnh khắc đã tới địa ngục U Minh.
Vật cỡi của hai người, ngay cả Hắc Thán cũng cực kỳ xao động bất an, Miêu Nghị cố gắng trấn an nó.
Mà lão Bạch chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ngựa, ngựa của y lập tức trấn định lại.
Một đạo nguyệt quang chiếu vào trong đôi mắt xanh biếc âm u của Minh Đường Lang, là do gương đồng trong tay lão Bạch phản xạ ra. Trên thực tế đôi môi lão Bạch cũng đang khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói gì với Minh Đường Lang.
Bị ánh trăng chiếu vào mắt, Minh Đường Lang kinh khủng to lớn tựa hồ dừng lại trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận