Phi Thiên

Chương 620-1: Sắp tai vạ đến nơi (1)

Yến Bắc Hồng cười khan nói:
- Yến Bắc Hồng dẫn hai thị nữ cùng ra ngoài rồi.
Lục gia đột nhiên làm phép, cất cao giọng nói:
- Trấn Canh điện có ai hay không?
Thanh âm quanh quẩn dãy núi xung quanh, rất nhanh có mấy đạo nhân ảnh lăng không lướt đến, nhìn thấy Yến Bắc Hồng đã ở đây, cũng vội vàng hạ xuống, định hành lễ, nhưng đã bị Yến Bắc Hồng âm thầm truyền âm ngăn cản.
Yến Bắc Hồng thầm kêu một tiếng không hay, Lục gia thờ ơ nhìn mấy người vừa xuất hiện đứng với thế tôn kính Yến Bắc Hồng.
Hiện trường chợt im lặng, không khí có chút quỷ dị, Lục gia đột nhiên hỏi:
- Các ngươi là thủ hạ của Yến Bắc Hồng?
- Vâng!
Mấy tên hành tẩu chắp tay đáp lời, trong lòng thầm buồn bực, điện chủ đang giở trò quỷ gì vậy? Tại sao không dám thừa nhận thân phận của mình? Cô nương giả nam trang xinh đẹp này có địa vị gì, lại khiến cho điện chủ căng thẳng như vậy?
Lục gia chậm rãi gật đầu nói:
- Tất cả đều là thủ hạ đắc lực của Yến Bắc Hồng, nói vậy trên tay các ngươi đều có pháp chỉ của Yến Bắc Hồng, tùy tiện lấy mấy cái ra cho ta nhìn một cái.
Hỏng bét! Trúng kế rồi! Pháp ấn không thể làm giả, chắc chắn sẽ phải lòi ra!
Yến Bắc Hồng thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh, phát hiện quả nhiên không phải người một nhà thì không tiến vào cửa, đầu óc của nữ nhân này không hề thua kém Miêu lão đệ, hai huynh muội bọn họ đều không phải đồ tốt, không hổ là cùng hang ổ. Lúc này lên tiếng ngăn cản nói:
- Lục gia, pháp chỉ đi lại của người ta chính là bí mật cá nhân, không tiện lấy ra cho người khác nhìn.
Lục gia lạnh nhạt nói:
- Nói cũng đúng! Cũng được, vậy ta cũng không làm khó dễ các ngươi. Nói vậy cung chủ các ngươi nhất định có pháp chỉ qua lại với phía dưới, ta đi tìm cung chủ các ngươi thì tốt hơn.
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
- Đợi đã!
Yến Bắc Hồng quát lên một tiếng, chợt nặng nề thở dài, xong đời rồi, rất hiển nhiên, đối phương đã nhận ra đầu mối, nếu không không thể lừa người như vậy, chuyện đến bước này đã không thể tiếp tục giấu diếm, hắn có tư cách gì kêu cung chủ câm miệng.
Quan trọng nhất là, có một số việc không tiện để cho người ngoài biết, không thể để cho nữ nhân này thọc chuyện đến chỗ cung chủ, nếu không hắn và Miêu Nghị cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
- Tất cả lui ra!
Yến Bắc Hồng phất tay ra hiệu cho mấy vị hành tẩu vừa tới lui xuống, sau đó cũng phất tay nói với Hồng Tụ, Hồng Phất:
- Các ngươi cũng lui ra!
Thấy mọi người đều đã rời đi, Lục gia ôn hoà nói:
- Ta có phải cũng nên lui ra hay không?
- Không dám!
Yến Bắc Hồng buông tiếng thở dài:
- Lục gia rút cuộc muốn làm gì?
Lục gia gằn từng chữ:
- Ngươi mới thật sự là Yến Bắc Hồng?
Chuyện này không có cách nào giấu diếm nữa, Yến Bắc Hồng khổ sở gật đầu cười:
- Ta chính là Yến Bắc Hồng.
Lục gia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy ‘Yến Bắc Hồng’ kia là ai?
Yến Bắc Hồng thở dài nói:
- Lục gia biết rõ còn cố hỏi, vốn chuyện như thế nào thì chính là thế ấy, chẳng qua là ở Tây Túc Tinh cung trao đổi người đi lãnh thưởng mà thôi, nếu không đừng nói không thể qua cửa Tây Túc Tinh cung, sau khi trở về cũng không có cách nào ứng phó.
Lục gia thở dồn dập nói:
- Các ngươi thật to gan, dám trao đổi thân phận lừa trên gạt dưới ở Tây Túc Tinh cung, không sợ rước lấy phiền toái sao?
Yến Bắc Hồng ha hả cười nói:
- Lục gia nói quá lời, thân phận chúng ta thấp kém, chỉ cần phía dưới không ai nói, phía trên người nào nhớ được chúng ta. Cho dù chúng ta sau này có năng lực nhận được chú ý của phía trên... Nếu có năng lực, giúp đỡ lẫn nhau lãnh thưởng ở phía trên, thoạt nhìn hình như cũng không tính là tội lớn đại nghịch bất đạo?
Ngụ ý là, loại người có thân phận bối cảnh như ngươi không thể có khả năng chạy tới chỗ chúng ta.
- Tại sao các ngươi muốn trao đổi thân phận?
Lục gia mơ hồ có chút kích động.
Yến Bắc Hồng buông tay nói:
- Ta cũng không biết, dù sao người kia muốn đổi. Vì vậy ta đã đổi với hắn, nếu Lục gia muốn hỏi cái gì hãy tìm hắn hỏi đi, ta nghĩ có một số việc ngươi hỏi hắn có lẽ sẽ rõ ràng hơn.
Chuyện giữa hai huynh muội này, hắn thật sự không tiện nói thêm cái gì.
Lục gia gắt gao nhìn hắn một lát, sau đó bỗng nhiên xoay người vút không mà đi.
Yến Bắc Hồng ngẩng đầu nhìn lên, cũng nhanh chóng bay vút lên không trung, hai người đi cùng một phương hướng, một trước một sau.
Hắn cũng muốn chạy tới thông báo cho Miêu Nghị một tiếng, cũng không phải hắn có lòng tiết lộ, mà là nữ nhân này phá vỡ. Quả thực khó lòng phòng bị!
Lục gia bay ở phía trước vung tay lên, một hư ảnh Kim Điêu hiện lên, chở nàng gia tốc về phía trước, rất nhanh bỏ rơi Yến Bắc Hồng ở phía sau.
Nàng thật không ngờ, thật sự hoàn toàn không nghĩ tới.
Nàng cùng sư tỷ tới Tử Lộ thương hội kiểm toán, biết Yến Bắc Hồng đang ở Tử Lộ. Chuyện ở Nam Cực Băng cung rõ mồn một trước mắt, quấn quýt nhiều ngày, cuối cùng vẫn quyết định tới chỗ ‘Ngưu Nhị’ xem một chút, ai ngờ tìm được Yến Bắc Hồng, nhưng không phải là người nàng vẫn cho là ‘Yến Bắc Hồng’, mà là tìm được Yến Bắc Hồng chân chính.
‘Yến Bắc Hồng’, ‘ Ngưu Nhị’ kia, tên thật của hắn là Miêu Nghị!
Đó là tên đại ca nàng, lần đầu tiên ở Tinh Túc hải nghe được cái tên này nàng đã kinh hãi, nhưng trải qua xác nhận, ‘Miêu Nghị’ chính xác không phải đại ca của nàng. Thì ra tên nam nhân lần đó xuất hiện bên cạnh nàng mới thật sự là Miêu Nghị.
Nàng đang nhớ lại ánh mắt Miêu Nghị nhìn nàng; đang nhớ lại lúc Miêu Nghị trực tiếp gọi nàng là ‘Nguyệt Dao’; đang nhớ lại Miêu Nghị nói những thứ đó làm ‘đồ cưới’ cho nàng; đang nhớ lại Miêu Nghị đột nhiên lấy ‘Băng Nhan’ đưa cho nàng.
Thì ra là mình vẫn luôn nghĩ sai lệch!
- Đồ cưới...
Lục gia đột nhiên nhớ lại lúc mình khinh thường chê ít. Khi đó tinh thần Miêu Nghị chán nản, tâm tình trong nháy mắt mất khống chế, đưa tay che miệng nghẹn ngào, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nước mắt giống như sợi dây hạt châu chặt không đứt, che miệng lại lắc đầu ô ô...
Nam Tuyên phủ, trong đại điện nghị sự, Dương Khánh đối mặt với một đám thủ hạ nòng cốt, tuyên bố quyết định mình sắp sửa tìm nơi nương tựa ở Mộc Hành cung.
Đám người phía dưới đưa mặt nhìn nhau, có chút do dự, đang ở chỗ này tự nhiên chạy đi gia nhập vào chỗ tên ‘Miêu tặc’ để làm chi, dựa vào tu vi của Phủ chủ hình như cũng không có khả năng đề bạt làm điện chủ? Nếu không có chỗ tốt tại sao không ở lại nơi quen thuộc này, lại chạy đến chỗ khác bắt đầu lại từ đầu làm gì, nơi này vất vả lắm mới được bình yên.
Nhưng làm bộ hạ cũ của Dương Khánh, nếu Dương Khánh đã mở miệng, nói không đi cũng khó có thể nhe răng... Ánh mắt Dương Khánh lần lượt quét qua mặt từng người, biết mọi người đang nghĩ gì, lên tiếng nói:
- Không có chỗ tốt ta dĩ nhiên sẽ không đi! Chư vị đi theo ta nhiều năm, nên biết bổn tọa không phải là người làm việc lỗ mãng! Đi sang bên đó, quyền nhận đuổi ở tất cả chức vị từ Phủ chủ trở xuống đều sẽ nằm trên tay bổn tọa, cơ hội tốt như vậy rất hiếm có, mọi người tự suy nghĩ đi, ta không miễn cưỡng.
---------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận