Phi Thiên

Chương 524: Nhà sư khổ hạnh

Ánh mắt của Miêu đại phủ chủ tập trung vào bộ ngực của hai nàng kia.
Hai vị nữ tiền bối đối với chuyện này cũng không để bụng, có lẽ do các nàng đã thành thói quen, chỉ vì đây là rắc rối không thể tránh khỏi khi nữ giả nam trang. Dù là nam hay nữ thì một khi phát hiện hai người là nữ giả nam trang, ánh mắt của họ sẽ di chuyển rất nhanh đến trên bộ ngực của hai nàng. Hai nàng cũng đâu có thích cải trang thành nam nhân, là vì tình cảnh của hai nàng đang bày ra trước mắt, sẽ rất dễ dàng bị người nhận ra.
Chứng minh tu vi của mình rồi, hai người quay mặt vào nhau để sửa sang lại mặt nạ cho nhau. Một lần nữa, họ tung mình lên ngựa, phi như bay, vứt bỏ Miêu đại phủ chủ, đường ai nấy đi.
Chỉ còn lại mỗi Miêu Nghị ngồi trên thú cưỡi, xem một người biến mất ở phía đông, lại coi người khác biến mất ở phía tây, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng thì nhìn xuống hố cát vừa được đào ra, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, phân biệt phương hướng rồi một mình hắn cứ đi về phía trước, hướng về phía địa điểm tập hợp kế tiếp của đội nhân mã này.
Trên đường đi có thể gọi là cẩn thận từng li từng tí, thành tâm hy vọng sát thủ sẽ không xuất hiện.
Có lẽ là lòng thành của hắn làm cảm động cả trời xanh, thật sự là sát thủ đã không xuất hiện nữa. Thời gian thoáng một cái mà đã trôi qua một năm. . .
Tiếng rồng ngâm “ông ông” dừng lại, Hỏa Diễm Kỳ Lân thương xuất hiện. Miêu Nghị ngồi trên long câu, vừa nghiêng người vừa thọc xuống một đường thương, mũi thương sắc bén hung hăng đâm vào trong cơ thể của một con bò cạp khổng lồ. Một dòng nhiệt nóng đủ để len lỏi vào cơ thể của con bò cạp và nấu chín nó, lập tức làm đổi màu lớp giáp đen nhánh bóng loáng của con bò cạp kia.
Đây là đặc sản thú dữ của Lưu Vân Sa Hải, được gọi là Lưu Vân Sa Hạt, một loài bò cạp có kích thước ngang ngửa với một chiếc xe ngựa, chân kìm to khủng bố, đốt đuôi cuối hình móc câu có mũi tiêm nọc độc, kịch độc. Yêu thích săn giết hết thảy các con mồi mà chúng có thể săn giết được, chỉ vì thức ăn ở trong sa mạc không có nhiều, gặp đến con mồi thì sẽ không bỏ qua, dù con mồi đó chết hay sống.
Ở bên dưới Lưu Vân Sa Hải còn một loại đặc sản thú dữ khác là Hải Hầu Tử . Bề ngoài của chúng dữ tợn, răng nhọn móng sắc, sức mạnh kinh hồn, nhất là khi ở dưới nước, chúng rất thích đánh lén người tiến vào trong nước. Thỉnh thoảng, chúng cũng giấu mình trong lớp cát, đợi có người đi qua thì dùng móng vuốt tấn công rồi kéo ngươi vào trong biển, sau đó lại dùng ưu thế ở trong biển của chúng để giết chết ngươi. Một bầy vây quanh để công kích con mồi, trong bầy còn không thiếu những con đã tu luyện thành tinh.
Đội nhân mã này bởi vì mấy con quái vật này mà đã bị tổn thất hơn phân nửa. Nhưng chỉ cần truyền tin về, thì phía chính quyền sẽ mau chóng phái những nhân mã khác đến hỗ trợ và bổ sung người vào.
Trước mắt, con Lưu Vân Sa Hạt này cũng chưa được coi là lớn. Mấy tháng trước, Miêu Nghị giết được một con bò cạp thành tinh lớn cỡ một phòng ở loại nhỏ, lấy được một viên nhất phẩm yêu đan.
Nghe nói trong Ngũ Đế của Lưu Vân Sa Hải trước đây thì có Hạt hoàng cùng Hầu vương, tu vi bất phàm. nhưng đều vì dính đến chuyện của khách sạn Phong Vân nên đã bị ngã vào tay của Ma thánh Vân Ngạo Thiên.
Rút mũi thương sắc bén ra, một trận chặt chém, lại chuyển sang chọc đốt đuôi móc câu. Một cặp chân kìm to tướng vọt lên, Miêu Nghị liền vung tay áo thu vào trong, lại đi vòng quanh thi thể của con bò cạp khổng lồ này, không ngừng vung thương để đập nát vỏ giáp cứng, những phần bị đánh đều là nơi có nhiều thịt. Ngay lập tức, mùi thịt thơm phưng phức tràn ra xung quanh.
Một vốc to muối ăn trắng lóa mắt được rắc vào phần lưng con bò cạp khổng lồ. Long câu đã chờ sẵn ở một bên, lập tức đến gần gặm cắn, thỉnh thoảng liếm lên một miệng muối ăn, ăn say sưa ngon lành.
Hai con Lam Vũ Phi Yến cũng được thả ra, gia nhập đội ngũ ăn uống.
Miêu Nghị lại kéo ra chân kìm to vừa mới thu vào lúc nãy. Đập nát lớp giáp, bóc phần vỏ cứng ra, lập tức lộ ra phần thịt thơm ngon non mềm ở bên trong, ngửi thấy thật là thơm, dao con cắt một miếng thịt chấm chút muối, đưa vào trong miệng để nhấm nháp, mùi tươi ngon vị tuyệt vời. Trơn bóng mềm mại, ăn thật là sướng miệng, đây đúng là mỹ vị chốn nhân gian.
Hắn ngồi ăn trên thú cưỡi, long câu thì vây quanh thi thể bò cạp để ăn, cộng thêm hai con Lam Vũ Phi Yến , có thể nói là có phúc cùng hưởng.
Ban đầu, con long câu này nhìn đến Lưu Vân Sa Hạt liền sợ hãi không dứt, hiện tại vừa thấy chúng cũng đã biết là món ngon đến rồi. Liền muốn đuổi theo, đuổi đến bạt mạng, ăn nghiện rồi.
Thú cưỡi vui thích hưởng thụ nhận lấy cái nhìn của Miêu Nghị, nhai "răng rắc răng rắc" cả vỏ lẫn thịt thật là ăn như hổ đói, từ trên người nó có thể lờ mờ nhìn ra khí phách của Hắc Thán. Miêu Nghị không khỏi vung vẫy con dao trong tay, tấm tắc mà nói:
- Cái con mập. Ngươi không có có lộc ăn rồi!
Không có một hồi, Ngô Chân cùng Ngô Minh cũng bởi vì tiếng đánh nhau mà phi thú cưỡi đến đây, Miêu Nghị lôi một cái chân kìm khác ra rồi bẻ đứt ném cho họ
- Hai vị mỹ nữ tiền bối, cái này là cố ý lưu lại cho các ngươi đó.
Hai người lườm hắn một cái, cầm đồ, mỗi người đều quay đầu đi để tránh chuyện quan hệ trở nên thân cận quá mức, nhìn đám kia đang vùi đầu phát ra tiếng “răng rắc” thì hai nàng cũng biết cần làm gì, đập nát vỏ giáp trên chân kìm rồi nhấm nháp, mỹ vị thì không ai là không thích.
Hai người vừa nếm thử một cái, thì cũng đã yêu lên mùi vị này.
Miêu Nghị nhìn lướt qua xung quanh, cười hì hì không ngừng, hắn vẫn luôn muốn kết giao bằng hữu với hai vị mỹ nữ tiền bối song sinh này, nhưng là phần lớn thời gian dù đi cùng nhau nhưng đều giữ khoảng cách, ngẫu nhiên còn gặp phải các đội khác, khó có cơ hội bắt chuyện.
Thời gian đã qua một năm rồi, kỳ thật thì Ngô Chân cùng Ngô Minh cũng hoài nghi hung thủ sẽ không còn xuất hiện, nhưng vì trách nhiệm cá nhân, cùng Miêu Nghị cũng là không còn cách nào, chỉ cần phía trên không nhả lời vàng ngọc ra thì các nàng không thể đi được rồi.
Miêu Nghị ăn uống thỏa thuê rồi thì vỗ bụng, liếm môi, ợ hơi một cái. Có thể nói bữa ăn ngon lành này là phần thưởng cho việc tu vi của hắn đã đột phá được đến Thanh Liên lục phẩm. Chỉ vẻn vẹn trong vài ngày tiếp theo, tu vi rốt cục lại đột phá một lần nữa.
Tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu trong mỗi ngày cũng từ bảy viên tăng lên tới tám viên. Đoán là do Thanh Liên lục phẩm đột phá đến thất phẩm, nên lượng Nguyện Lực Châu bị tiêu hao sẽ xấp xỉ tám vạn hai ngàn viên. Nói cách khác, phải xài đến khoảng hai mươi tám năm thì mới có thể đột phá lần nữa, đây chỉ là tính toán trong trường hợp không bị các yếu tố khác quấy nhiễu.
Ở tình huống trước mắt, dễ thấy là loại trường hợp này sẽ không xảy ra. Đáng lẽ có thể đột phá đến Thanh Liên lục phẩm vào nửa năm trước, lại bị trì hoãn đến nửa năm.
Một con Linh Thứu vụt qua không nhào tới đây, Miêu Nghị duỗi tay ra tiếp lấy nó, lấy ra ống ngọc điệp từ trong chân của nó, là thư của Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
- Lại bị ngươi chặn kịp lúc có lộc ăn rồi, đến thôi!
Cánh tay Miêu Nghị ra dấu khuyến khích. Ngay lập tức, Linh Thứu vỗ cánh nhào tới trên người con bò cạp khổng lồ, vùi đầu vào cố ăn.
Mà Miêu Nghị thì đang từ từ xem thư báo bình an của Thiên Nhi, Tuyết Nhi. Hiện nay, đôi bên đều theo thông lệ mà trao đổi thư một lần trong mỗi tháng, coi như là báo bình an cho nhau đó.
Thủy Hành Cung vẫn như vậy, vấn đề an toàn tựa hồ không cần lo lắng, Thủy Vân phủ thì hết thảy vẫn như xưa, chỉ có Ti Không Vô Úy cùng Triệu Phi cứ truy hỏi Miêu Nghị đến tột cùng đi đâu đến mấy lần cơ, hai người đó cảm thấy chuyện này không bình thường, bởi vì các phủ chủ dưới quyền của hai người đó cũng biến mất rồi, khiến cho hai nữ thật là khó xử.
Trong thư vẻn vẹn chỉ có tình huống đó, ở cuối thư, hai nàng nói nhớ hắn, hỏi dò rằng các nàng có thể tới nhìn hắn được hay không.
Điều này hiển nhiên là không được! Miêu Nghị nhìn ngọc điệp mà lắc đầu. Sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cũng gửi thư về cho Triệu Phi cùng Ti Không Vô Úy, lấy ra hai khối ngọc điệp rồi viết vào đó nội dung gần giống nhau. Bảo hai người này không được khiến Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi khó xử, nói mình không sao, chỉ là hiện tại có bí mật khó nói không tiện để tiết lộ, sau khi trở về sẽ giải thích chi tiết. Mặt khác, thủ hạ của hai người, chính là hai tên phủ chủ ấy đã không còn cơ hội trở về nữa, để hai người an bài chuyện khác, không cần chờ nữa.
Sau đó thì viết thư hồi âm cho hai nữ, sau khi viết một loạt lời để hai nữ yên tâm thì bảo hai người đem hai phong thư khác chuyển cho Triệu Phi cùng Ti Không Vô Úy.
Nhảy xuống thú cưỡi, đợi cho Linh Thứu ăn no, xếp ba phong thư lại rồi nhét vào trong ống gắn vào chân nó, lại tiếp tục thả Linh Thứu bay đi.
Gương mắt nhìn bóng dáng Linh Thứu biến mất nơi phương xa, Miêu phủ chủ thở dài một tiếng, hắn cũng nhớ Thiên Nhi, Tuyết Nhi, nhưng ở đây thì có cái gì đâu? Ngoại trừ sa mạc cát mênh mông không thấy đâu là điểm cuối hiện ra trước mắt thì vẫn có sa mạc, nếu không có bão cát đột kích thì còn có yêu thú đột kích, cũng không có người để ôn nhu triền miên cùng hắn, tuy có một đôi song sinh xinh đẹp ở bên cạnh, nhưng bảo họ thị tẩm là chuyện không thực tế lắm, dám lộ ra một chút ý tứ kia thôi thì chắc cũng bị người ta băm vằm thành thịt vụn, tu vi kia của người ta quả thật là quá cao đi chứ!
- Mẹ kiếp! Cái quỷ thuyền cứt chó kia đến tột cùng là ở nơi nào? Còn tiếp tục giày vò như vậy nữa, thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào, lão tử mới có thể đột phá đến Thanh Liên thất phẩm? Chẳng lẽ nó cứ mãi không xuất hiện thì ta cũng vĩnh viễn không có hy vọng tu luyện yên ổn được, vẫn mãi lắc lư ở đây tiếp sao? Đừng ăn nữa, tìm quỷ thuyền đi!
Miêu Nghị há miệng chửi, thu Lam Vũ Phi Yến vào, xoay người lên thú cưỡi, vực dậy tinh thần để ngó nghiêng đông tây, tiếp tục tìm kiếm trên con đường phía trước.
Đất trời rộng lớn, mênh mông vô bờ, trời xanh có nghe được oán trách của hắn hay không thì không biết, nhưng có một người chắc chắn đã nghe được đấy.
Bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia của Lão Bạch xuất hiện bên một cây dừa, nhìn chăm chú vào con bò cạp nướng khổng lồ đã bị xơi đến bừa bãi kia, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Tuy rằng đây là lời mà Miêu Nghị nói trong lúc bực tức, nhưng lão Bạch không thể không công nhận là Miêu Nghị nói có đạo lý. Cứ tiếp tục mò mẫm chẳng có mục đích như vậy thì quả thật là bất lợi cho việc tu luyện của Miêu Nghị, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian. Nếu như có thể xuất hiện những thứ khác có ích thì cũng được thôi, nhưng lại chỉ có thể đi dạo mà không có phương hướng cụ thể trong sa mạc.
Chỉ thấy lão Bạch giang ra hai tay để ôm đất trời, nhắm mắt lại, bay từ từ lên không trung, áo choàng xanh không hề có hoa văn cùng vạt áo trắng đều tung bay, toàn thân lặng lẽ xoay tròn trên không trung. . .
Hoàng hôn ảm đạm. Đột nhiên, Miêu Nghị khẩn cấp ngừng lại thú cưỡi đang phi nước đại, hơi cảnh giác nhìn về phía trước.
Trên vùng sa mạc trải dài trước mắt, một lão giả cầm tích trượng trong tay, mặc áo trắng mộc mạc, đầu đội nón tre, đang bước từng bước mà tới, đang hướng về phía Miêu Nghị mà đến.
Người thường không có khả năng xuất hiện ở đây, cũng không có khả năng đi bộ đến được nơi đây. Sự cảnh giác của Miêu Nghị vì hơn nửa năm nhàn nhã nên đã có phần buông lỏng đã tức khắc được đề cao cảnh giới. Dù cho đối phương không phải là sát thủ tới giết hắn, cũng hoàn toàn có thể là kẻ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bá! Rất nhanh, chiến giáp khoác lên người, Kỳ Lân thương nơi tay, chạy nhanh tới trên cồn cát bên cạnh, tránh việc chạm mặt trực tiếp với đối phương.
Đi từ từ, không nhanh không chậm, lão giả ngẩng đầu nhìn về Miêu Nghị đang ở trên cồn cát, mặt trắng không râu, vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt sâu xa, mỉm cười gật đầu, khiêm tốn lễ độ, cũng không làm bất cứ điều gì dư thừa để qua lại với Miêu Nghị, cầm tích trượng trong tay và tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lão giả đi bộ với vẻ thản nhiên, cử chỉ thành kính, có vẻ như là một nhà sư khổ hạnh, cả người toát lên vẻ vô hại, nhưng Miêu Nghị vẫn quay người để bảo trì cảnh giác như cũ.
Mãi cho đến sau khi đối phương đi xa, Miêu Nghị mới thở phào, đi tiếp về phía trước. Nhưng mà đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng nổ "Ầm" vang lên, Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu để nhìn lại, chỉ thấy cát bụi bốc lên cuồn cuộn, cột nước phụt lên trời, tựa như có con quái vật khổng lồ nào đó phá đất mà ra.
Bọt nước được phụt lên trời rơi xuống xung quanh, từ trong cát bụi bốc lên cuồn cuộn , một mũi thuyền màu trắng chui ra, hướng về phía bên này mà từ từ đến.
Thuyền! Thuyền lớn! Thuyền lớn màu trắng sao? Chính bản thân Miêu Nghị cũng không biết từ lúc mà hắn đã quay thú cưỡi lại, khống chế thú cưỡi vọt tới một cách vô thức, đợi đến sau khi nhận ra được đôi bên càng ngày càng gần, mới vội vàng mà ngừng lại.
Đích thật là chiếc thuyền lớn màu trắng, cao tới trăm trượng, rộng cũng tới trăm trượng, đối diện mà nhìn lại thấy không rõ là nó dài ra sao.
Chiếc thuyền đồ sộ giống như được điêu khắc ra từ một khối ngọc thạch khổng lồ, hiện ra nguy nga kỳ vĩ dưới ánh hoàng hôn, thuyền lầu xa hoa lộng lẫy lại vẫn toát lên vẻ cổ kính mộc mạc, sừng sững giữa đất trời. Không biết trong thuyền lầu có cái gì, đang phát ra tiếng va chạm nặng nề giữa sa mạc mênh mông khi thuyền tiến lên phía trước.
Không phải chiếc thuyền tự trượt, mà là trên thân thuyền có vô số dây xích sắt, quanh thuyền có vô số người, xích sắt buộc lấy những người kia, mà những người kia thì dắt lấy xích sắt, kéo chiếc thuyền khổng lồ cổ xưa kia tung hoành trên sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận