Phi Thiên

Chương 1258: Thả Phong Huyền

Thạch Tượng đáp:
- Chắc là đại tiểu thư có ý trước. Mấy năm nay đại tiểu thư ở trong khách điếm luôn rầu rĩ, nhưng từ khi Miêu tặc đến thì đại tiểu thư vui vẻ nhiều hơn. Đại tiểu thư thích chọc hắn cho vui, thường kéo hắn đi uống rượu. Khách điếm trừ mấy lão nhân chúng ta ra chưa từng thấy đại tiểu thư vui vẻ với người ngoài như vậy. Thật ra Miêu tặc làm nội ứng là người ngoài nói vậy, ban đầu Miêu tặc đến Lưu Vân Sa Hải theo chúng ta đoán là phụng mật chỉ của Tiên quốc tìm thuyền U Minh Long, sau này bị chúng ta buộc đi làm tiểu nhị trong khách điếm. Sau đó bên Tiên quốc thuận thế chấp nhận, đại tiểu thư và Miêu tặc luôn âm thầm phối hợp đánh lừa bên Tiên quốc.
Kiều công công nhìn hướng Vân Ngạo Thiên.
- Không vui? Sớm biết hiện giờ thì lúc trước làm gì?
Vân Ngạo Thiên chậm rãi nhắm mắt lại:
- Miêu tặc có điểm gì đặc biệt mà Thu tỷ nhi vừa gặp hắn đã trao lòng, không tiếc cõng bêu danh vụng trộm sau lưng phụ thân cũng muốn trao thân cho hắn?
Thạch Tượng nói:
- Bẩm Thánh Tôn, thật ra trước đó chúng ta đã gặp Miêu tặc rồi. Khi đó Miêu tặc còn là thân thấp hèn, chúng ta đi ngang qua Tiên quốc nghe nói có quỷ tu gây họa vùng đất đó, định thuận đường trừ quỷ tu, kết quả trong đêm mưa, gặp Miêu tặc trong ngôi chùa bỏ hoang...
Đêm mưa Diệu Pháp tự, ba người Miêu Nghị trốn mưa, nhóm Lão Bản Nương xâm nhập. Có người mê nhan sắc của Lão Bản Nương, Miêu Nghị ra tay ngăn cản. Đám người Lão Bản Nương thế mới biết hai người kia nhân danh trừ quỷ thật ra là mượn cơ hội trừ khử Miêu Nghị. Miêu Nghị tức giận giết hai người, ai ngờ ác quỷ cư trú trong giếng cổ trong ngôi miếu hoang. Miêu Nghị vì cứu mấy người mà xả thân liều mạng, Lão Bản Nương đùa giỡn không thành công ngược lại khéo quá hóa vụng rơi vào vòng tay Miêu Nghị, trình diễn sự tích tiểu tử ngốc anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó hai bên mỗi người một ngả, cứ ngỡ kiếp này không có cơ hội gặp lại, bởi vì tu vi của Miêu Nghị quá thấp. Nhưng Miêu Nghị và Lão Bản Nương tình cờ gần gũi da thịt đã định trước duyên phận, nhiều năm sau ngạc nhiên gặp lại trong Phong Vân khách điếm.
Thạch Tượng kể lại tỉ mỉ tình hình lúc gặp mặt Miêu Nghị, vì đó mới là lý do thật sự Lão Bản Nương và Miêu Nghị cuối cùng ở bên nhau. Nếu không có lần đó vô tình thân thiết thì hai người dù gặp lại cũng chỉ như người qua đường, sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Vân Ngạo Thiên im lặng thật lâu sau chậm rãi nói:
- Nhiều năm qua tiểu tử kia luôn lén lút với Thu tỷ nhi vậy sao?
Thạch Tượng không dám ra tiếng, Miêu Nghị và Lão Bản Nương thật sự luôn lén lút.
Vân Ngạo Thiên mở bừng mắt ra, lời nói chất chứa tức giận ngút trời:
- Không lẽ muốn Thu tỷ nhi vụng trộm với hắn cả đời sao? Nếu không có lá gan đó thì đừng để sắc dục che mờ mắt!
Thạch Tượng vội phân bua:
- Không phải như Thánh Tôn nghĩ, Miêu Nghị dặn bốn chúng ta phải bảo vệ đại tiểu thư cho tốt. Miêu Nghị hứa với đại tiểu thư là cho hắn một ngàn năm, khi đó hắn sẽ mang theo đại tiểu thư đường đường chính chính rời khỏi khách điếm!
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Lời nói ma quỷ này mà Thu tỷ nhi cũng tin? Đôi lúc ta ước gì có thể xẻ đầu của nha đầu kia ra xem trong óc nàng chứa những gì.
Thạch Tượng ngước lên cầu tình:
- Không phải lời ma quỷ, Miêu Nghị thật sự biểu hiện một số điểm khó tin. Xin Thánh Tôn cho hắn thêm chút thời gian, chỉ còn hai trăm năm, ước hẹn ngàn năm chỉ còn hai trăm năm!
Vân Ngạo Thiên lườm Thạch Tượng, dịu giọng nói:
- Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi, chuyện hôm nay không được nói với Thu tỷ nhi.
Thạch Tượng đứng lên, khom người chậm rãi lùi ra:
- Tuân lệnh!
Sau khi rời khỏi Đại Ma cung Thạch Tượng nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã cười khổ. Sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng Thạch Tượng cũng hết cách, Ma Thánh tự mình tìm đến, gã chỉ có ba câu trả lời: Một là nói thật, công khai bí mật giữa Lão Bản Nương và Miêu Nghị. Hai là nói dối, nhưng vị này có thể giết cả thê tử, nhi tử. Ba là nói theo tin đồn bên ngoài, nhưng kinh động Ma Thánh đích thân hỏi tức là có người động đến tôn nữ của Thánh Tôn, khiến Thánh Tôn tức giận là Miêu Nghị chết chắc.
Trong một chốc Thạch Tượng không biết nên làm sao, gã nghĩ tới nghĩ lui quyết định nói hết sự thật. Vì trong ba cách chỉ có nói ra việc Lão Bản Nương và Miêu Nghị là thích hợp nhất. Thật ra có một số việc mọi người ngầm hiểu, Ma Thánh hy vọng chấm dứt nghiệt duyên giữa Lão Bản Nương và Phong Huyền, Ma Thánh không thể để tôn nữ của mình và hậu bối kẻ thù giết nhi tử mình thành đôi thành cặp được. Có lẽ đây là kết quả mà Ma Thánh hy vọng trông thấy.
Còn về câu trả lời loại thứ hai, ba, không nói tới Thạch Tượng, chắc chắn Miêu Nghị chỉ có đường chết. Ma Thánh muốn động vào Miêu Nghị thì bên Thiên Ngoại Thiên không ngăn được, bên Tinh Túc Hải cũng không bảo vệ Miêu Nghị được.
Trong Đại Ma cung, Kiều công công đến gần Vân Ngạo Thiên:
- Lão gia, sau khi xảy ra việc Lưu Vân Sa Hải ta có đi điều tra về Miêu tặc, phát hiện tiểu tử này đúng là có chỗ hơn người, từng bước một đi đến hôm nay toàn dựa vào sức mình, tốt hơn kẻ yếu đuối giá áo túi cơm chỉ dựa vào bối cảnh gia thế trong nhà tù đó nhiều. Cho hắn và đại tiểu thư bên nhau cũng được.
Vân Ngạo Thiên nói:
- Ta thật sự sợ ánh mắt của nha đầu đó!
Kiều công công cười khuyên nhủ:
- Lão gia, con người đều sẽ lớn lên, có một số trải nghiệm là cái giá cho sự trưởng thành. Nhiều năm qua dù là đồ ngốc cũng hiểu, có tốt hay không thì trong lòng đại tiểu thư tự biết. Hai bên đã là phu thê chung chăn gối, còn ước hẹn ngàn năm vậy cứ thư thả đợi hai trăm năm xem sao?
Vân Ngạo Thiên lắc đầu nói:
- Ta không tin vào lời hứa nhảm nhí đó, trước kia ta còn nói với Mục Phàm Quân đầu bạc đến già, nhưng kết quả thì sao?
Kiều công công buồn cười nói:
- Lão gia, không giống nhau, không thể đánh đồng hai người. Mục Phàm Quân quá háo thắng, không vài nam nhân chịu được, lão gia cho bọn họ thêm hai trăm năm đi.
- Ước hẹn ngàn năm khỉ bố, hai trăm năm chó chết!
Vân Ngạo Thiên bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Đi! Chờ Thu tỷ nhi đi rồi hãy thả Phong Huyền ra!
- Cái đó...
Kiều công công ngập ngừng xác nhận:
- Thả Phong Huyền?
- Ta chờ xem tiểu tử kia thật sự thích Thu tỷ nhi thật hay giả. Nữ nhân của mình sắp bị người cướp đi, nếu còn nhát gan không đứng ra thì trông chờ gì hai trăm năm nữa? Là nam nhân thì nên đi cướp lấy, nếu không thắng được Phong Huyền thì hai trăm năm sau hắn có thể làm gì? Nếu như sợ không dám... Hừ hừ.
Vân Ngạo Thiên cười khẩy nói:
- Đừng thả Phong Huyền ra dễ quá, nhiều năm qua không thể không ‘chăm sóc’ hắn, hãy ‘chiêu đãi’ hắn gần chết rồi quăng ra. Ngươi tự mình theo dõi việc này, đã đến mức này rồi thì nên có cái kết thúc, nha đầu đã không có lý do tiếp tục ở trong Lưu Vân Sa Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận