Phi Thiên

Chương 3534: Tên khốn (1)

Miêu Nghị sửng sốt, rồi lại trầm mặc, kiến nghị của Dương Khánh quả thật có lý, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, năm đó mắng Doanh Cửu Quang bán nữ nhân cầu Vinh, không ngờ chính mình bây giờ cũng làm những chuyện tương tự, chỉ có thể than thở với Dương Triệu Thanh:
- Ngươi để Từ Đường Nhiên làm, việc này hắn hẳn là có thể tin tưởng được!
- Vâng!
Dương Triệu Thanh đồng ý, trong lòng không khỏi buồn cười, cứ khi làm chuyện thất đức là Vương gia lại nhớ tới Từ Đường Nhiên, nhưng Từ Đường nhiên cũng chưa từng để cho Vương gia thất vọng, chuyện thất đức đã làm là chuẩn, phương diện này xác thực là nhân tài, thêm nữa da mặt lại dày, khiến người bên ngoài mặc cảm.
Rời khỏi vương phủ. Từ Đường Nhiên sầu nào uất ức mà trở về nhà mình.
Tuyết Linh Lung ra nghênh đón cũng nhịn không được hiếu kỳ nói:
- Làm sao vậy? Lẽ nào thiên cung Đại tổng quản đến đây không phải tuyên bố pháp chỉ Đại đô đốc nhậm mệnh?
Từ Đường Nhiên than thở:
- Sao có thể, bản lĩnh của Đại đô đốc ngươi còn không biết sao? Đã định rồi, Đại đô đốc bây giờ đã là Vương gia rồi, nam quân chưởng lệnh thiên vương thứ thiệt! Về sau nếu gặp Đại đô đốc nhớ đổi giọng xưng vương gia, nhìn thấy phu nhân phải xưng Vương phi nương nương!
Tuyết Linh Lung kinh ngạc nói:
- Chuyện tốt mà! Chàng vì sao dáng vẻ rầu rĩ không vui?
Từ Đường Nhiên có chút uể oải nói:
- Luận thống binh, ta không bằng người khác, luận tu vi, Vương gia dưới trướng cao thủ nhiều như mây, luận năng lực... Ta về điểm này căn bản không ra hồn. Ai! Lần này nam quân chức vụ tất nhiên phải đại quy mô điều chỉnh, không biết Vương gia sẽ sắp xếp ta như thế nào!
Tuyết Linh Lung hiểu, thì ra bởi vì chuyện này mà hắn lo được lo mất, đã nhiều năm như vậy, nàng hiểu hắn, biết đây là việc hắn để ý nhất, vẫn luôn theo sát Đại đô đốc, bây giờ Đại đô đốc đột nhiên trở thành Vương gia, khoảng cách này sợ không phải nịnh bợ lấy lòng Vương gia là có thể bù đắp, khoảng cách ngày càng lớn e là không tránh khỏi.
- Hay là thiếp liên lạc với phu nhân... Liên lạc với Vương phi tìm Vương phi năn nỉ vậy?
Tuyết Linh Lung thử hỏi một câu.
- Ai! Từ Đường Nhiên lắc đầu,
- Vương phi nương nương nhìn mặt tươi cười đối xử với mọi người thật ra là một người khôn khéo, hiện giờ Vương gia đang cân bằng lợi ích của nam quân, Vương phi trong lòng hiểu rõ, sợ là sẽ không dễ dàng tỏ thái độ tham dự vào.
Tuyết Linh Lung ngược lại lại không lo lắng.
- Vương gia cũng chưa hề bạc đãi ngươi, theo như thiếp thấy, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, những thứ khác Vương gia đương nhiên sẽ suy nghĩ.
- Đàn bà thiển cận! Từ Đường Nhiên tức giận nói:
- Ngươi biết cái gì? Không lo xa phiền toái sẽ tự tìm đến.
Cái gì? Tuyết Linh Lung vừa bực mình vừa buồn cười, liên tục nói:
- Dạ dạ dạ. Thiếp đàn bà thiển cận được chưa? Dứt lời còn liếc mắt.
Giữa hai người lặng im trong chốc lát, Từ Đường Nhiên hai mắt nhìn chăm chăm vào bụng Tuyết Linh Lung, con ngươi quay tròn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn lâu, Tuyết Linh Lung có cảm giác là lạ, tay có chút mất tự nhiên che bụng.
- Lại sao nữa? Từ Đường Nhiên đột nhiên toát ra một câu
- Linh Lung, chúng ta sinh nữ nhi đi! Tuyết Linh Lung mơ hồ không hiểu nói:
- Có ý gì? Chàng không phải nói bây giờ còn chưa phải là lúc sinh con sao?
Từ Đường Nhiên dường như trưng cầu ý kiến nói:
- Nữ nhi lớn lên cũng không cần quá lâu, bằng quan hệ giữa nhà chúng ta và vương gia, nếu như có một nữ nhân gả cho Vương gia, đó chính là thân càng thêm thân, về sau Vương gia tất nhiên...
Nói còn chưa dứt lời. Tuyết Linh Lung đã vẻ mặt khiếp sợ bỗng nhiên đứng lên, tiến lên đấm Từ Đường Nhiên một trận.
- Không ngờ chuyện này chàng cũng nghĩ ra được. Vì leo lên, lại muốn rước họa cho nữ nhi mình, bình thường chàng lo lắng ta và Phi Hồng thân thiện làm cho Vương phi không vui, bây giờ còn muốn đem nữ nhi đẩy vào biển lửa, ngươi muốn trở mặt với Vương phi sao?
Từ Đường Nhiên bị đánh hoàn toàn tỉnh ngộ, bởi vì mình và vương phủ quan hệ không tệ, nếu thật sự gả nữ nhi cho vương gia, Vương phi chẳng phải là sẽ lo lắng hắn mưu đồ gây rối, liên tục nhận sai nói:
- Phu nhân thủ hạ lưu tình, là ta hồ đồ, là ta biết sai rồi!
Thấy hắn nhận sai. Tuyết Linh Lung lúc này mới thở phì phì dừng tay lại, nhưng đợi một hồi, thấy Từ Đường Nhiên vẻ mặt rầu rĩ không vui, lại không nỡ, biết hắn muốn leo lên cũng là vì cái nhà này. Mắt sáng lên, xoay người lao vào ngực hắn, ngồi ở trên đùi của hắn, ôm cổ hắn, thân thể mềm mại hơi dựa trên người hắn, tay vuốt ve, chủ động câu dẫn, muốn giải buồn cho hắn một chút.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Từ Đường Nhiên quyến rũ, kéo vào trong phòng ngủ, quần áo một đường xé rách, tung đầy đất, hai người ngã xuống giường đều đã không còn mảnh áo.
Ai ngờ thời khắc lâm trận mấu chốt Từ Đường Nhiên đột nhiên dừng lại, trên tay lây một chiếc tinh linh ra, sau khi liên hệ, tinh linh vừa thu lại, vội vàng bò lên, dáng vẻ có chính sự phải làm. Tuyết Linh Lung thì không muốn thả hắn đi, hai cánh tay ôm cô của hắn, nháy mắt nói:
- Đại nhân, gia sự quan trọng hơn.
Từ Đường Nhiên nghiêm mặt nói:
- Dương Triệu Thanh hẹn ta gặp lại.
- Gia sự sau này làm cũng không trễ.
Tuyết Linh Lung nhông nhẽo không nghe theo, bĩu môi.
- Nói không chừng là Vương gia có việc, trở về lại hầu hạ phu nhân. Từ Đường Nhiên trực tiếp đầy nàng ra bò dậy, vội Vàng mặc quần áo, rất bận rộn, bước nhanh chạy ra ngoài phòng.
- Tên khốn!
Tuyết Linh Lung mắng một tiếng, suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết, lấy mấy cái gối phẫn nộ ném ra ngoài, đập vào lưng Từ Đường Nhiên. Từ Đường Nhiên căn bản không phản ứng, nàng đành phải kéo chăn gấm che thân thể mềm mại thanh xuân của mình, nằm thở phì phì nhìn nóc nhà.
Hẹn gặp ở cửa vương, Từ Đường Nhiên tới trước một bước ở ngoài cửa bồi hồi một hồi. Dương Triệu Thanh đi ra, lập tức lao tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Dương tổng quản có gì phân phó?
Dương Triệu Thanh lại ngây người nhìn hắn, đưa tay chỉ, một lát toát ra một câu:
- Dương mổ có phải đã phá hỏng chuyện tốt của Từ đại nhân rồi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận