Phi Thiên

Chương 3000: Lùi một bước trời cao biển rộng (1)

Lời này vừa nói ra, mặc dù sơn cốc yên lặng tĩnh mịch, nhưng đối với Vệ Khu mà nói lại không khác gì sét đánh ngang tai, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, toàn thân chấn động.
Hắn hi vọng mình đang nghe lầm, nuốt khan một ngụm nước bọt, khó khăn lắm mới lên tiếng lắp bắp hỏi:
- Lão gia, người... người... nói cái gì?
Hạ Hầu Thác khẽ gật đầu, tỏ ý hắn không nghe nhầm.
Lách cách! Cần câu trong tay Vệ Khu cầm không chặt, rơi xuống tảng đá, lại trượt vào trong nước, theo dòng suối trôi đi, hô hấp dồn dập, sắc mặt khó coi.
Phụ tử hai thế hệ nhà hắn đều thần phục Hạ Hầu gia, hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của Hạ Hầu Thác đối với Hạ Hầu gia, trong số con nối dõi của Hạ Hầu gia có lẽ có người cảm thấy mình có năng lực điều khiển Hạ Hầu gia, nhưng đối với Vệ Khu mà nói, những người đó căn bản khó mà theo được sau lưng Hạ Hầu Thác, kinh lịch phong ba bão táp cả đời này của Hạ Hầu Thác chính là tài phú lớn nhất của Hạ Hầu gia, cho dù trong thiên địa cuồng phong bạo vũ Hạ Hầu Thác vẫn luôn điều khiển được Hạ Hầu gia chèo lái con thuyền lớn này vượt qua đá ngầm nguy hiểm, không chỉ thế mà còn đạp gió rẽ sóng đi lên, đời trước của lão gia tử chết trong tay của Yêu Tăng Nam Ba, sau khi Hạ Hầu Thác tiếp quản con thuyền Hạ Hầu Gia này, việc đầu tiên là ổn định việc phân tranh trong nội bộ gia tộc, lại nhấn chìm một đời bá chủ tinh không của Yêu Tăng Nam Ba, từ lúc bắt đầu, thiên hạ đại thể lên lên xuống xuống đều có Hạ Hầu Thác ở phái sau trợ giúp, thêm dầu vào lửa, khuấy đảo thiên hạ phong vân, mới làm cho Hạ Hầu gia từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, thiên hạ này không có ai dám khinh cử vọng động.
Vệ Khu thực sự là không dám tưởng tượng đến một ngày Hạ Hầu gia không còn Hạ Hầu Thác, cục thế bất cứ lúc nào cũng có thể thành sóng dữ ngập trời, người chấp chưởng tiếp theo có thể dẫn dắt được người trên con thuyền lớn này đồng tâm hiệp lực hướng về phía trước không? Người chấp chưởng tiếp theo có thể phục chế được lực khống chế của Hạ Hầu Thác không? Hắn cho rằng đáp án là không thể, đều là cùng một cha sinh ra, nhưng không ít người lại không phải là cùng một mẹ, những người nắm quyền lực trong tay đó có thể cam tâm cúi đầu nghe theo lời của huynh đệ mình sao? Ngay cả bản thân Hạ Hầu Thác năm đó lúc tiếp quản Hạ Hầu gia cũng thải thanh tẩy không ít huynh đệ ruột thịt của mình.
Cho dù không nói những thứ này, thì Hạ Hầu Thác chính là trụ cột vững chắc của Hạ Hầu gia, chi cần Hạ Hầu Thác không ngã, sẽ không có ai dám vọng động với Hạ Hầu gia, ai cũng phải cố kỵ ba phần, một khi Hạ Hầu Thác không còn nữa, lập tức sẽ có một đám ác lang vây quanh, chỉ sợ ai cũng muốn cắn một miếng thịt béo này. Gặm không được, cũng sẽ có người muốn cân Hạ Hâu gia không có Hạ Hầu Thác, cho nên mới nói, một khi Hạ Hầu Thác không còn nữa, Hạ Hầu gia sẽ lập tức gặp phải cuồng phong bão táp!
Đứng ở góc độ của người khác, sống cùng với gia chủ tiếp theo như thế nào Vệ Khu hắn cũng không thể không đối mặt được, kết quả tốt nhất đương nhiên là chuyển sang thuận lợi, chung sống không vui vẻ hắn sợ là chỉ có đường chết mà thôi, không tồn tại khả năng để cho hắn về dưỡng lão, bởi vì hắn biết được quá nhiều bí mật của Hạ Hầu gia.
Đương nhiên, hắn hi vọng mình có thể giống như phụ thân mình, có thể từ trên tay của lão gia chủ thuận lợi chuyển sang tay của Hạ Hầu Thác, nhưng quan trọng nhất là hắn vi vọng cũng vô dụng, không phải ai cũng đều có thể giống như Hạ Hầu Thác.
- Đây... cái này làm sao có thể chứ? Thọ hạn của lão gia chắc chắn còn có thể chống đỡ thêm mấy vạn năm nữa.
Vệ Khu đứng dậy, lời cũng không nói được nữa, sắc mặt trắng bệch, kết quả này quá bất thình lình hắn hoàn toàn chưa có bất kỳ chuẩn bị tâm lý gì, từ khi tiếp nhận giáo huấn của phụ thân lại đến giáo huấn của Hạ Hầu Thác, hắn chưa từng thất thố như vậy.
Hạ Hầu Thác một tay cầm cần câu, một tay còn lại đỡ ở trên đầu gối, ngón tay nhào ra, cần câu trôi đi xa đó lại quay trở lại, Hạ Hầu Thác bình tĩnh nhìn mặt nước bắt lấy cần câu đưa đến trước mặt Vệ Khu, bình tĩnh nói:
- Quên những thứ ta dạy ngươi rồi sao? Gặp phải bật kỳ chuyện gì cũng không được sợ hãi, chỉ cần có thể bình tĩnh, là có thể chiếm được ba phần thắng lợi rồi.
- Vâng!
Vệ Khu bắt lấy cần câu ướt nhẹp, lại chậm rãi ngồi xuống, cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng sắc mặt đó thực sự là rất khó chuyển lại được.
Hạ Hầu Thác khẽ buông tiếng thở dài, nói:
- Xem ra ta đoán không nhầm, ngươi vẫn chưa chuẩn bị việc chuyển giao, chuẩn bị tâm lý giúp đỡ người kế nhiệm! Điểm này, ngươi không bằng phụ thân ngươi, phụ thân ngươi vĩnh viễn đều là trạng thái thấy loạn không sợ, ta từ trên người phụ thân ngươi học được rất nhiều, ngươi càng giống mẹ ngươi nhiều hơn một chút.
Vệ Khu khẽ cúi đầu, nói:
- Thọ hạn của lão gia chắc chắn còn có thể chống chọi mấy vạn năm nữa...
Ý nói là bản thân hắn không nghĩ đến chuyện đột ngột này, hắn căn bản không có chuẩn bị trước.
Hạ Hầu Thác nói:
- Đây không phải là lý do ngươi hoảng hốt lo sợ, ngươi hãy nhớ cho kỹ, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, cho dù là gia chủ hoảng hốt lo sợ, ngươi cũng không thể loạn một phân tấc nào, ở thời khắc quan trọng ngươi cần phải có tác dụng để gia chủ tỉnh táo lại! Nhớ kỹ, một nhà lớn như vậy thì đầu tiên bản thân mình không thể loạn! Ta nhắc lại một lần nữa, Hạ Hầu gia đi đến ngày hôm nay không sợ họa bên ngoài, chỉ sợ nội bộ lo lắng, một khi trong nội bộ của mình loạn, không cần người khác động thủ, bản thân liền có thể tự phá hủy mình.
- Vâng!
Vệ Khu lên tiếng trả lời, tâm tình lại vô cùng trầm trọng.
Hạ Hầu Thác nhấc cần câu lên, từ mặt nước nhấc lên một con cá nhỏ, tháo ra, ném vào thùng, móc mồi, lại buông cần vào nước, từ đầu đến đuôi đều rành mạch phân minh, hình như người thọ hạn sắp đến không phải là ông ta, mà là một người khác, nói:
- Tứ đại Thiên Vương không tiếc chi tiền chỉnh đốn tứ quân là vì mục đích gì? Là bởi vì bọn họ nhìn thấy nguy cơ, cần phải đem thế lực bộ hạ của mình chỉnh lại bền chắc như thép, mài dao sắc rồi mới đi làm việc khác, cũng tốt hơn là chống cự mạo hiểm. Thanh chủ bao quát thiên hạ, vô thanh vô tức đem quần hùng chơi đùa trong bàn tay. Phật chủ tích lũy thực lực ngoảnh mặt làm thỉnh, tiến có thể công, lui có thể thủ, tay cầm con bài Tháp Trấn Yêu chưa lật. Lục Đạo ẩn núp, tùy cơ hành động. Còn có một đám kẻ xấu lén lén lút lút. Nhìn lại Hạ Hầu gia, mấy năm nay nói tóm lại là quá mức thuận lợi, đây chưa chắc đã là chuyện tốt, ta suy nghĩ lại một chút, cảm thấy vấn đề nằm ở trên người ta, sống trong gian nan khổ cực, chết trong an lạc! Hạ Hầu gia nên trải qua một chút mưa gió rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận