Phi Thiên

Chương 3043: Ngưu Hữu Đức đến chúc mừng (2)

Từ Đường Nhiên nhìn dưới chân mình, không biết có bao nhiêu thân cao giao thoa với nhau, chúng ngăn cản không để mắt thường có thể dò xét được mặt đất, hắn đành phải thi pháp vào sâu đến năm trăm trượng, mới phát hiện thấy mặt đất.
Khe hở bắt đầu thu nhỏ, mây đen trên không trung đã gần như khép lại hoàn toàn.
Thu hồi tầm mắt của mình, Từ Đường Nhiên hỏi:
- Không phải đã nói là liên hệ với người của Luân Tộc rồi sao? Người liên hệ đâu rồi?
Nguyên Công đánh giá chung quanh, vừa nghe Từ Đường Nhiên hỏi thì nói với Đoạn Vân Bưu:
- Phiền Đoạn huynh đi xác minh lần nữa.
Đoạn Vân Bưu gật gật đầu, phất tay chào hỏi hai người cách đó không xa dần dần biết mất vào trong đám thân cây dưới chân.
Trong lúc chờ đợi, ánh sáng biến mất hoàn toàn, bóng tối bao trùm không gian, trên không trung thi thoảng lại có từng tia sét chớp tắt, khiến cho thế giới bên dưới lúc sáng lúc tối.
Thấy chung quanh không có ai, Nguyên Công nhìn Từ Đường Nhiên đang chắp tay sau lưng đứng yên, cười hỏi:
- Dường như gần đây đại nhân có chút chú ý đến Đô Thống Canh Tử Vực Vương Trác phải không?
Từ Đường Nhiên quay đầu nhìn hắn, vuốt vuốt cằm nói:
- Chỉ vì Đô Thống đại nhân của chúng ta dặn dò thôi.
Nguyên Công:
- Vương Trác là phụ thân của Cầm Phi, đồn đại gần đây nói rằng việc Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm Phi này, Đô Thống đại nhân chú ý Vương Trác có phải có quan hệ đến Thiên Tẫn Cung không?
Từ Đường Nhiên thở dài:
- Ai mà biết được đâu, chỉ mong là không có chuyện gì xảy ra. Nếu Đô Thống đại nhân đã dặn dò, chúng ta chỉ cần chú ý nhiều chút là được.
Nguyên Công gật đầu:
- Đương nhiên rồi, chúng ta...
Hắn ngừng nói, đột nhiên quay đầu lại.
Một con bọ cánh cứng màu nâu không biết chui ra từ đâu xông đến đây, cánh dài cánh ngắn, thân thể sáng bóng như kim loại, trên lớp vỏ cứng còn dính rêu, khi nằm trên cành cây chẳng khác nào ẩn nấp luôn vào trong đó, miệng con bọ cánh cứng mang theo gai nhọn đang vọt tới đây.
Từ Đường Nhiên cũng nghiêng đầu thấy được nó, phỏng chừng cái này chính là quỷ trùng, bình thường đều ẩn nấp trên quỷ thụ, hút nhựa của chúng để sinh tồn, nếu để mấy thứ đồ chơi này cắn thì cũng không khác gì độc chướng, cả người tê liệt, nếu không cứu chữa kịp thời sẽ bị hóa gỗ.
Thứ đồ chơi này cũng giống như muỗi ở bên ngoài vậy, là thức ăn yêu thích của Luân Tộc.
Nhưng bọn họ không kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng đợi Nguyên Công ra tay, một con rắn lớn màu đen giống như mũi tên rời cung phóng thật nhanh lên, cái miệng lởm chởm răng nhọn, chiếc lưỡi đỏ tươi cuốn lấy quỷ trùng vào miệng, thân hình bay lên không trung nuốt luôn con quỷ trùng đang giãy dụa vào bụng, sau đó bám lên một thân cây, bò đến hướng này.
Mấy tên hộ vệ hiện thân tại bốn phía, nhìn chằm chằm động tĩnh của nó, Nguyên Công đưa tay ngăn cản.
Con rắn lớn màu đen lại gần, đôi mắt màu vàng kim, ở hai bên đầu mọc ra hai lỗ tai răng cưa có lông nhung mọc ở trên.Từ Đường Nhiên phán đoán đây chính là người Luân Tộc, cái gọi Luân Tộc chính là một loại rắn, kỳ thực phải gọi là Xà Tộc, nhưng những con rắn này gọi là Luân Tộc, bởi vì nó khác xa với những con rắn bình thường, chúng không như những loài rắn khác phải mở linh trí rồi mới tu hành, sau khi Luân Tộc trưởng thành thì có thể hóa thành hình người, sở hữu pháp lực hô mưa gọi gió, tự nhận là rồng, vì thế nên mới đặt tên cho nơi tộc quần chiếm cứ là Hắc Long Đàm.
Không ngoài dự liệu của hắn, con rắn đen này bò đến trước mặt hai người, sau đó tỏa ra ánh sáng âm u đen tuyền, bắt đầu nhúc nhích biến hóa, trở thành một người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai.
Mái tóc đen bóng mềm mại bồng bềnh, tư thái thướt tha mê người, không một mảnh vải che thân, chỉ có vảy giáp màu đen che lại hai vùng nhạy cảm trên dưới, trên trán cũng có những vảy giáp tương tự, đôi chân trần đứng trên cành cây, đôi con ngươi vàng kim vẫn còn, có thể xem là một người đẹp.
- Định đi đâu đây?
Người phụ nữ Luân Tộc dùng giọng điệu bình thản hỏi đám người.
Nguyên Công trả lời
- Chỉ tùy tiện tham quan một phen.
Đây là liên hệ bước đầu, xem như làm quen, nữ nhân Luân Tộc gật đầu nói:
- Ta mang bọn ngươi đi xem.
Vừa dứt lời thì nhảy vào mắt lưới dưới thân cây.
Nguyên Công nhìn Từ Đường Nhiên gật gật đầu, lại phất tay với đám hộ vệ chung quanh, một đám người tập trung tới đó chui xuống dưới, đi theo thân ảnh cùa nữ nhân Luân Tộc kia.
Canh Tử Vực, Phủ Đô Thống, kiến trúc bề thế diễm lệ không cần phải bàn cãi, bởi vì đây chính là tòa phủ đệ có quyền thế lớn nhất trong chính vực này, làm sao có thể kém được.
Lúc này có thể nói là người đến kẻ đi tấp nập, không khí vui mừng, chúc mừng Đô Thống đại nhân Vương Trác thăng chức.
Vốn Vương Trác không muốn tổ chức rình rang thế này trong nội tâm hắn hiểu rõ hắn dựa vào con gái gây nên chuyện như vậy mới có thể thăng chức Đô Thống, nhưng một đám thuộc hạ liên tục tỏ vẻ muốn ăn mừng, không thể chối từ nhiệt tình của bọn họ được, cộng với bên Thiên Vương Phủ cũng ám chỉ việc này, vì thế Vương Trác hắn đành phải tổ chức tiệc thăng nhiệm.
Thiên Vương Phủ đã âm thầm truyền tin đến đây, bảo rằng sẽ có người có ý đồ xấu với hắn, phòng bị nghiêm mật cũng không phải là cách hay, ngụ ý bảo rằng cố ý tạo cơ hội cho người khác ra tay, nói trắng ra là thiết lập cạm bẫy, Thiên Vương Phủ đã phái cao thủ đến đây trong âm thầm và lặng lẽ rồi.
Trong nội tâm Vương Trác cảm thấy khá buồn cười, hắn biết rõ Thiên Vương Phủ đang chờ ai đến, nhưng hắn hiểu rất rõ, người bên kia sẽ không giết hắn, bởi vì vốn dĩ hắn là người bên kia mà.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Vương Trác đang ở sảnh chính gặp người khác, các thuộc hạ cứ đến không ngừng chúc mừng hắn, bầu không khí hân hoan náo nhiệt.
Đúng lúc này, có cấp dưới đến thông báo:
- Đại nhân, Đô Thống U Minh Ngưu Hữu Đức đến đây chúc mừng.
Ngưu Hữu Đức? Chưa từng gặp mặt, cũng chẳng quen biết gì, hắn chạy tới đây làm gì chứ? Vương Trác sững sờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh hãi, không biết nghĩ đến điều gì, vội vàng đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận