Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1031: Nội chiến! (1)

Chương 1031: Nội chiến! (1)
“Ta hàng.”
“Ta hàng.”
“Đừng bắn tên.”
“...”
Chỉ nghe tiếng binh khí rơi xuống đất không ngừng vang lên, đám binh sĩ Tả Kỵ quân ngày thường sống an nhàn sung sướng này thậm chí không có dũng khí chiến một trận.
Bọn họ ném xuống binh khí trong tay, trực tiếp đầu hàng.
“Hai tay ôm đầu, toàn bộ qua đất trống bên kia ngồi!”
Giáo úy Đại Hùng ở trên lưng ngựa nhìn đám binh sĩ Tả Kỵ quân yếu đuối này, lộ vẻ mặt khinh rẻ.
Các binh sĩ Tả Kỵ quân này ở lại binh doanh quá lâu, bọn họ lại lơ là thao luyện cùng quản giáo, đều trở thành đám lính vô dụng rồi.
Đối mặt Tuần Phòng quân quân đội huấn luyện bài bản bực này, các binh sĩ Tả Kỵ quân này tuy trang bị hoàn mỹ, cũng không dám cầm đao chém giết.
Bọn họ có gia có nghiệp, bọn họ sợ chết.
Kiêu Kỵ binh chỉ xung phong một lần đã bức hàng hơn ngàn binh sĩ Tả Kỵ quân chưa chạy về binh doanh, cái này đả kích nặng nề sĩ khí Tả Kỵ binh trong binh doanh.
Các binh sĩ Tả Kỵ quân kia chạy về binh doanh nhìn kỵ binh giục ngựa phi nhanh ngoài binh doanh, bọn họ lòng còn sợ hãi, nghĩ mà sợ không thôi.
Bọn họ đã quá lâu chưa từng trải qua chiến trận chém giết.
Nhìn các kỵ binh đằng đằng sát khí kia, bắp chân bọn họ liền như nhũn ra.
“Phế vật, một đám phế vật!”
Phó tướng Giang Nghị nhìn các binh sĩ kia thở hổn hển chạy về binh doanh, tức giận đến chửi ầm lên.
Hai ngàn người này hắn phái ra chính là tinh nhuệ Tả Kỵ quân, bọn họ đều là binh sĩ trẻ trung khỏe mạnh.
Nhưng bọn họ làm mình quá thất vọng rồi.
Thế mà còn chưa giao thủ đã trực tiếp bị dọa đến đầu hàng, quả thực đúng là mất mặt xấu hổ.
Nhưng bây giờ bên ngoài có lượng lớn kỵ binh Tuần Phòng quân lượn lờ, điều này làm phó tướng Giang Nghị trong lúc nhất thời cũng không dám dẫn người chạy ra nữa.
Bởi vì một khi ra ngoài, nói không chừng kỵ binh xung phong một cái đội ngũ bọn họ sẽ suy sụp.
“Mọi người lên tường trại, phòng ngừa Tuần Phòng quân tiến công!”
Giang Nghị ở sau khi mắng một lúc, không thể không hạ lệnh cố thủ binh doanh, một lần nữa định ra kế hoạch phá vây.
Tả Kỵ quân một lần phá vây bất thành, ngược lại bị bắt tù binh hơn ngàn người, điều này làm sĩ khí trong binh doanh bị kìm kẹp nặng nề.
Mọi người đều đang lo lắng cho vận mệnh của mình.
Cho dù có một số người không tin mình là phản quân, nhưng vừa rồi nhìn thấy kỵ binh Tuần Phòng quân tung hoành ngang dọc kia ngoài binh doanh, trong lòng bọn họ liền tim đập nhanh từng đợt.
Một khi Tuần Phòng quân tiến công, bọn họ đánh thắng được sao?
Bọn họ có gia có nghiệp, nếu chết ở trên chiến trường, vậy vợ con cha mẹ lại ai tới trông nom đây?
Phá vây thất bại khiến mỗi một binh sĩ Tả Kỵ quân trong binh doanh đều bắt đầu không tự chủ được suy tư đường ra cùng tương lai của mình.
“Các huynh đệ trong binh doanh, ta là đô úy Thủy tự doanh Đinh Phong!”
Phá vây thất bại chưa bao lâu, ngoài binh doanh lại vang lên tiếng kêu gọi.
Một lần này trừ gia quyến các binh sĩ, còn có Tả Kỵ quân đô úy Đinh Phong mới vừa rồi phá vây thất bại bị bắt giữ.
“Các huynh đệ, ta vừa rồi đã gặp được Trương Đại Lang tướng quân mới nhận chức của Tả Kỵ quân chúng ta!”
“Hắn nói, chỉ cần chúng ta không đi theo phó tướng Giang Nghị phản loạn, chuyện cũ sẽ bỏ qua tất cả!”
“Bây giờ vợ con già trẻ các ngươi đều ở bên này đó.”
“Các ngươi nếu tiếp tục theo Giang Nghị phản loạn, vậy không chỉ có bản thân các ngươi phải chết, còn phải liên lụy người nhà!”
“Các ngươi cho dù không vì mình, cũng phải suy nghĩ một chút cho người nhà của bản thân các ngươi chứ!”
“Các huynh đệ, đừng hồ đồ nha.”
“Các ngươi ra đi, bỏ gian tà theo chính nghĩa!”
Đô úy Đinh Phong hô lớn: “Trương tướng quân không làm khó chúng ta, còn chuẩn bị cơm canh cho chúng ta!”
“Một lần này Trương tướng quân mang tới năm vạn đại quân, các ngươi là đánh không lại, bỏ gian tà theo chính nghĩa đi!”
Nếu nói gia quyến kêu gọi khiến các binh sĩ Tả Kỵ quân sinh ra dao động.
Bây giờ đô úy Đinh Phong bị bắt làm tù binh kêu gọi, tiến một bước khiến các binh sĩ Tả Kỵ quân bắt đầu hoài nghi thân phận phản quân của mình, bắt đầu suy tư đường ra của mình.
Đô úy Đinh Phong đang hô, các binh sĩ Tả Kỵ quân bị bắt giữ cùng với gia quyến rất nhanh cũng gia nhập đến trong hàng ngũ khuyên bảo kêu gọi.
Đối mặt từng đợt thế công kêu gọi này, các binh sĩ Tả Kỵ quân bản thân ý chí đã không kiên định rất nhanh đã làm ra phản ứng.
“Đừng bắn tên, chúng ta bỏ gian tà theo chính nghĩa!”
“Chúng ta không muốn chết, không muốn làm phản quân!”
Chỉ thấy một tiếu quan dẫn theo hơn ba mươi binh sĩ Tả Kỵ quân trực tiếp theo dây thừng từ trên quân trại đi xuống, ra khỏi binh doanh đầu hàng.

Dưới màn đêm, trong Giang Bắc đại doanh của Tả Kỵ quân không khí nặng nề.
Ngoài binh doanh, tiếng kêu gọi của quân sĩ bị bắt cùng với gia quyến từ bốn phương tám hướng vang lên.
Các binh sĩ Tả Kỵ quân phòng thủ ở trên tường trại của quân trại, không nói một tiếng, duy trì trầm mặc.
Bọn họ rất nhiều người đều đã nghe được tiếng hô của gia quyến mình, ánh mắt bọn họ tìm kiếm trong bóng đêm, ý đồ tìm được dóng dáng người thân mình.
Nếu không phải có thượng quan ước thúc, bọn họ đã trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận