Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 176: Nhân lúc cháy nhà đi hôi của (2)

Chương 176: Nhân lúc cháy nhà đi hôi của (2)
Trương Vân Xuyên này trước đánh hạ thành Ninh Dương, lại đánh hạ huyện Tam Hà, lời đồn binh mã dưới trướng có hơn vạn người, thanh thế to lớn.
“Giáo úy đại nhân, nghe nói bọn hung đồ dưới trướng họ Trương kia đã có hơn vạn người.”
“Chúng ta ít người, tùy tiện xuất kích có thể sẽ chịu thiệt.”
Một đô úy đề nghị: “Chúng ta nên lập tức phái người hướng tham tướng đại nhân cầu viện.”
“Cùng lúc đó, cố thủ nam thành bên này, phái người đi thăm dò tình hình địch.”
“Nếu thật sự là sơn tặc giết đến đây, vậy chúng ta chỉ có thể tránh đi mũi nhọn, sau đó tìm cơ hội tái chiến.”
Lưu Lực đã bị dọa không chịu nổi nữa, lập tức đồng ý đề nghị của đô úy này.
Tả Kỵ quân năm sáu trăm người thủ vệ thành Ninh Dương sau khi nghe đại danh Trương Vân Xuyên, căn bản không dám đi nữa.
Bọn họ toàn bộ cố thủ ở nam thành, chuẩn bị làm việc tùy theo hoàn cảnh.
“Các huynh đệ, xông lên!”
“Giết!”
Ở trên đường phố bắc thành, huynh đệ dưới trướng Bàng Bưu còn ở trên đường phố hò hét xung phong, rất nhiều cửa hàng đều bốc cháy lên hừng hực.
“Đừng con mẹ nó xông vào bên trong.”
“Đến lúc đó bị chặn, chạy cũng chạy không thoát!”
“Đi sang hai bên, phòng ốc bên kia đốt hết, đừng lao vào trong thành!”
Bàng Bưu nhìn thấy các huynh đệ hưng phấn, cũng làm tốt chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào.
Một lần này bọn họ vào thành mục đích không phải đánh cướp, mà là cố ý chế tạo hỗn loạn, tạo thanh thế lớn mà thôi.
Cho nên một khi bộ đội Tả Kỵ quân tới đây, bọn họ lập tức phải chạy.
Bọn họ bây giờ tổng cộng mới hơn trăm người, căn bản cũng không dám chính diện va chạm với người của Tả Kỵ quân.
Khi Tả Kỵ quân ở thành nam nằm úp sấp không dám động đậy, Bàng Bưu dẫn người ở khu phố thành bắc làm ầm ĩ, rất nhiều người trong thành cũng kinh hoảng không thôi.
“Họ Trương này sao còn chưa dừng lại chứ!”
“Lão phu vừa trở về thành, hắn sao lại tới nữa!”
“Cái này còn để người ta sống hay không!”
Vương lão gia vừa trở lại thành Ninh Dương cũng cảm thấy mình quá con mẹ nó xui xẻo rồi.
Hắn thật không dễ gì từ trong tay Trương Vân Xuyên trốn ra.
Nhưng sau lưng Trương Vân Xuyên lại đánh thành Ninh Dương.
“Mau ra khỏi thành, ra khỏi thành trước đi!”
“Không cần đồ đạc nữa!”
Hắn bây giờ không muốn rơi vào trong tay sơn tặc, vội vội vàng vàng chuẩn bị chạy ra khỏi thành.
Khi rất nhiều lão gia vội vàng chạy trốn, một ít thế lực trong thành cũng chú ý tình huống trong thành, tích cực làm ứng đối.
“Tình huống không thích hợp nha.”
“Sơn tặc này giết vào thành, sao không đánh cướp, chỉ ở trên đường duỗi cổ gào khan.”
Một bang phái nhỏ trong thành Ninh Dương phát hiện sơn tặc lao vào trong thành nhân số cũng không nhiều như một lần trước.
Hơn nữa một lần này này sơn tặc chỉ ở khắp nơi đốt lửa gào khan, cũng cưa đánh cướp quy mô lớn.
“Bang chủ, bang chủ!”
Khi vài tên đầu mục tụ tập ở nóc nhà, một đệ tử bang phái xông vào trong sân.
“Suỵt, suỵt!”
“Đừng con mẹ nó lớn tiếng ồn ào, cẩn thận dẫn sơn tặc tới!” Một đầu mục lập tức thấp giọng răn dạy.
“Người Tả Kỵ quân đâu?” Một đầu mục hỏi: “Bọn họ khi nào tới đây?”
“Người Tả Kỵ quân đều rúc ở phía nam không nhúc nhích.” Đệ tử bang phái kia nói: “Nhắm chừng là bị sơn tặc dọa rồi.”
Vài tên đầu mục bang phái cũng đều nhìn nhau một cái, đối với Tả Kỵ quân cũng tràn ngập khinh rẻ.
Bọn họ còn trông cậy vào người Tả Kỵ quân nhanh chóng tới đây đánh lui sơn tặc.
Nhưng ai biết người của Tả Kỵ quân thế mà không đáng tin cậy, không dám tới đây.
“Bang chủ, người Tả Kỵ quân không dám tới đây, vậy chúng ta mau chạy đi.”
Một đầu mục nói: “Sơn tặc nhỡ đâu đánh tới, chúng ta liền không đi nổi đâu.”
“Con mẹ nó, chỉ biết chạy, sợ chết như vậy à?” Bang chủ tức giận khiển trách.
“Không phải sơn tặc đã vào thành rồi, chúng ta chung quy không thể ở lại chỗ này chờ chết chứ?”
“Sơn tặc vào thành lại không nhiều, sợ cái rắm!”
Đầu mục bang phái nghĩ một chút, nói: “Người Tả Kỵ quân đã không dám tới đây, ta trái lại cảm thấy chúng ta có thể con mẹ nó xách binh khí!”
“Bang chủ, ngươi muốn đi đánh sơn tặc à?”
Mấy tên đầu mục cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cái này con mẹ nó điên rồi à?
“Đầu các ngươi để cho lừa đá rồi à?” Bang chủ mắng chửi: “Sơn tặc kia là dễ đánh như vậy sao?”
“Tả Kỵ quân cũng không dám đến, các ngươi có mấy cái đầu dám đi liều với sơn tặc hả?”
“Vậy ý tứ ngài là?”
“Giờ bên ngoài lộn xộn, chúng ta cũng đi cướp chút đồ về!” Bang chủ tỏ ra hơi hưng phấn nói.
“Cướp đồ?”
Mấy tên đầu mục cũng đều nhìn nhau một cái, đầu óc bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
“Bảo các huynh đệ che mặt, cho dù cướp một ít tơ lụa chúng ta cũng kiếm rồi!”
Bang chủ nói: “Đến lúc đó cứ nói là sơn tặc làm!”
“Ta thấy được!”
Một đầu mục khẽ cắn môi, cảm thấy có thể thừa dịp hỗn loạn kiếm một khoản.
“Nhưng nhỡ đâu gặp phải sơn tặc thì làm sao?”
“Ngu thế hả, chạy thôi!”
Bọn họ bang phái nhỏ này cũng bắt đầu nhanh chóng hành động.
Bọn họ tìm hơn hai mươi huynh đệ tin cậy, bọn họ che mặt, cũng ra phố, bắt đầu điên cuồng đánh cướp đối với cửa hàng bên đường.
Người có chung ý tưởng với bọn họ không ít.
Trừ một ít bang phái, rất nhiều lưu dân trong thành cũng thừa dịp hỗn loạn bắt đầu đánh cướp.
Lượng lớn người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, càng làm kịch liệt thêm hỗn loạn trong thành Ninh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận