Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1612: Tư tưởng thống nhất! (1)

Chương 1612: Tư tưởng thống nhất! (1)Chương 1612: Tư tưởng thống nhất! (1)
Hậu phương của bọn họ thế mà xuất hiện một mũi Tả Ky quân ước chừng hơn vạn người, còn tập kích yếu địa chiến lược Mạnh gia trấn này.
Cái này tương đương với chặt đứt liên hệ của Hổ Nha quân bọn họ cùng hậu phương.
Lâm Cẩm đi tới trước bản đồ treo tường, nhíu chặt lông mày.
Tả Ky quân sao có thể đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ?
Bọn hắn tập kích Mạnh gia trấn mục đích là gì?
Hắn trong lúc nhất thời không làm rõ được.
Lâm Cẩm xoay người ra lệnh: “Bảo Thám Báo doanh nhanh chóng phái ra khoái mã đi tra xét, lập tức làm rõ cho ta số lượng cụ thể Tả Ky quân xuất hiện ở phía sau chúng ta!” “Đồng thời mệnh lệnh đại quân dừng tiến lên, ở tại chỗ đợi lệnh!” Trên chiến trường xuất hiện tình huống mới, điều này làm Lâm Cẩm vị Hổ Nha đại tướng quân này cũng trở nên căng thẳng thần kinh.
Tả Ky quân đột nhiên phái người xuất hiện ở phía sau hắn, điều này làm hắn có chút không rõ chiêu trò của Tả Ky quân, cho nên không thể không cẩn thận làm việc.
Trần Châu, Bắc An thành.
Trong sảnh chiến sự Tả Ky quân, các cấp tướng lĩnh tụ tập một chỗ, bọn họ đang thấp giọng nói chuyện với nhau. “Thổ Tự doanh của bọn Đỉnh Phong đến nơi nào rồi?”
Tham tướng Tào Thuận thấp giọng hỏi giáo úy Mộc Tự doanh Lưu Hắc Tử.
Lưu Hắc Tử lắc lắc đầu nói: “Ta mấy ngày rồi đầu chưa nhìn thấy hắn.” “Có thể phó sứ đại nhân của chúng ta phái Thổ Tự doanh bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đi.” “Nhiệm vụ bí mật gì, làm thật thần bí.”
“Bọn họ hẳn sẽ không là đi theo địch chứ?”
“Sao có khả năng!”
“Ngươi cho Quân Tình ti là bất tài Si”
“Nếu ai dám toát ra suy nghĩ này, đã bị Quân Tình tỉ mời đi uống trà rồi.” “Điều đó cũng đúng...”
Đinh Phong và Hoàng Hạo hai người là phụng mệnh lệnh Trương Vân Xuyên một mình xuất phát, cho nên các bộ khác của Tả Ky quân đều không rõ bọn họ đã đi nơi nào.
Một lần này Trương Vân Xuyên triệu tập các tướng nghị sự, bọn họ lúc này mới phát hiện, đám người Đinh Phong còn chưa trở về, cái này làm bọn họ sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
“Ai u, đầu đến rồi à?”
Khi mọi người thấp giọng nói chuyện với nhau, phòng ngự phó sứ Trương Vân Xuyên tiến vào sảnh chiến sự, đánh tiếng với mọi người. “Ra mắt phó sứ đại nhân!”
“Phó sứ đại nhân, ngài hôm nay khí sắc thật tốt, có phải có chuyện gì tốt hay không?”
“Phó sứ đại nhân, đại quân Phục Châu này đã đánh tới dưới mí mắt chúng ta rồi, chúng ta khi nào thu thập bọn hắn đây?”
Các tướng lĩnh Tả Ky quân này đều là Trương Vần Xuyên một tay dân dắt ra, cho nên đầu tương đối thân cận với nhau.
Bọn họ vây quanh Trương Vân Xuyên vị phòng ngự phó sứ này, bắt đầu líu ríu dò hỏi.
Trương Vần Xuyên vị phòng ngự phó sứ này cũng không ra vẻ gì hết, cười chào hỏi bắt chuyện với mọi người, thân thiện gần gũi.
Ở sau khi hàn huyên một lúc, Trương Vần Xuyên lúc này mới chính thức tuyên bố bắt đầu họp.
Mọi người dựa theo phẩm cấp của mình, lần lượt ngồi xuống ở hai bên bàn dài, ánh mắt đều hướng về phía Trương Vần Xuyên.
Trương Vân Xuyên nhìn quét mọi người một cái, trên mặt tràn đầy nụ cười.
“Hôm nay ta tuyên bố trước một tin tức tốt.”
Tất cả mọi người đều vềnh tai, tò mò không thôi.
“Đinh Phong, Hoàng Hạo phái người báo tin thắng trận, bọn họ ở Mạnh gia trấn đánh thắng một trận lớn!” Trương Vân Xuyên cao hứng nói: “Ở trên trận chém Phục Châu quân bảy trăm lẻ ba người, bắt tù binh Phục Châu quân một ngàn bốn trăm hai mươi hai người, bắt tù binh dân phu hai ngàn năm trăm người, thu được năm vạn thạch quân lương...”
“Ôi
Lời vừa nói ra, mọi người đầu hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ta đã nói những ngày qua sao chưa nhìn thấy bọn họ.”
“Thì ra bọn họ chạy đến Mạnh gia trấn!”
“Một trận này đánh thật đẹp nhat” “Một hơi diệt địch cũng hơn hai ngàn rồi!” “Chúc mừng phó sứ đại nhần!” “Phục Châu quân đánh kém như vậy?”
Biết được Đỉnh Phong và Hoàng Hạo hai người dẫn thủ hạ cắm đến sau lưng địch, đánh một trận tốt như vậy, tỉnh thần mọi người đều rất phấn chấn, tâm tư cũng trở nên hoạt bát.
Tả Ky quân bọn họ trên thực tế cũng không có kinh nghiệm giao thủ quy mô lớn với Phục Châu quân.
Điều bọn họ duy nhất biết chính là Phục Châu quân đánh cho Trấn Nam quân toàn quân bị diệt, đánh cho Hữu Ky quân tổn thất quá nửa. Hôm nay lại mang Tuần Phòng quân vây khốn trùng trùng ở Lâm Xuyên thành.
Nhìn từ những chiến tích này, sức chiến đấu của Phục Châu quân vẫn là rất mạnh.
Đây cũng là lý do đối mặt đại quân Phục Châu quân tiếp cận, khi thái độ Quang Châu tiết độ phủ không rõ, mọi người có đề nghị bảo tồn thực lực, rút về Hải Châu.
Nhưng bây giờ Đinh Phong và Hoàng Hạo thế mà thần không biết quỷ không hay cắm đến sau lưng địch, một lần tiêu diệt hơn hai ngàn Phục Châu quân, thu được lượng lớn lương thực vật tư.
Cái này làm bọn họ tinh thần phấn chấn, đồng thời ý thức được Phục Châu quân cũng không phải không thể chiến thắng như vậy.
“Một trận này đám người Đinh Phong đánh rất tốt!”
“Diệt địch hơn hai ngàn, bọn họ chỉ có hơn hai trăm người thương vongl"
Trương Vân Xuyên nhìn mọi người cao hứng nói: “Càng quan trọng hơn là, bây giờ chúng ta đã chặt đứt đường lui của Phục Châu Hổ Nha quân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận