Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 983: Bắt cả người lẫn tang vật! (2)

Chương 983: Bắt cả người lẫn tang vật! (2)
Quản sự phụ trách bạc kia bước nhanh tiến lên, rút ra hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho Trụ Tử.
“Ai u, không biết Trương đại nhân đêm khuya đến đây có gì muốn làm sao?”
Trụ Tử cất bước đến phía trước, nhìn thấy kẻ dẫn đội lại là tuần diêm sứ của tuần diêm nha môn Giang Châu, trong lòng hắn giật mình, đồng thời lập tức tiến lên chào hỏi.
Hắn tuy ngày thường không tiếp xúc với Giang Châu tuần diêm sứ, nhưng thông qua người trung gian đã đưa hiếu kính không ít.
Bây giờ tuần diêm sứ đột nhiên đến thăm, điều này làm Trụ Tử có chút chưa hiểu gì cả.
Tuần diêm sứ nhìn lướt qua thuyền lớn đỗ bên bờ cùng hơn hai trăm khổ lực kia, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.
“Bản quan nhận được tình báo, nơi này có người lén vận chuyển muối tư!” Tuần diêm sứ lạnh lùng nói.
Trụ Tử ngẩn ra, lập tức giải thích: “Trương đại nhân, lén vận chuyển muối tư đó là chuyện phải rơi đầu, chúng ta không có khả năng vận chuyển trộm muối tư.”
“Những hàng hóa này đều là một ít vải vóc cùng đồ sứ Lưu gia lục gia chúng ta mua, chuẩn bị bổ sung hàng cho các cửa hàng Giang Châu.”
“Mắt bản quan lại không mù, biết là hàng của Lưu gia các ngươi.”
Tuần diêm sứ mở miệng nói: “Nhưng mặc kệ là hàng nhà ai, bản quan đều phải điều tra một chút.”
“Người đâu, kiểm tra thực hư một phen cho ta, xem xem rốt cuộc là vải vóc đồ sứ, hay là muối tư!”
“Rõ!”
Trụ Tử nghe vậy biến sắc hẳn, hắn lập tức ngăn cản diêm binh muốn kiểm tra.
“Chậm đã.”
“Trương đại nhân, có thể qua một bên nói chuyện hay không.” Trụ Tử cố ra vẻ trấn định nói.
Tuần diêm sứ nhìn Trụ Tử một lần, nói: “Có lời gì, để nói sau.”
“Tra cho ta!”
Trụ Tử muốn ngăn trở, nhưng đã bị mấy tên diêm binh ấn chặt.
Hùng Nhị nhìn thấy Trụ Tử phụ trách tiếp ứng thế mà bị diêm binh bắt được, hắn ý thức được không ổn, xoay người muốn chạy.
“Mọi người đứng ở tại chỗ đừng vọng động, ai dám động, giết không cần hỏi!”
Nghe được tiếng diêm binh quát, Hùng Nhị mặc kệ, hắn cùng thủ hạ của mình nhấc chân bỏ chạy.
Rất hiển nhiên, đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Lén vận chuyển buôn bán muối tư chính là tội chết, nếu rơi vào trong tay tuần diêm nha môn, lục gia kia vì tránh cho liên lụy đến Lưu gia, khẳng định muốn bọn họ gánh tội này.
Hắn không muốn chết!
“Việc bại lộ rồi, chạy mau!”
“Mau lái thuyền!”
Hùng Nhị ba bước cũng chỉ bước hai bước chạy về phía boong tàu, ý đồ mang theo muối tư còn lại chạy trốn.
“Vù vù vù!”
“Vù vù vù!”
“Phập!”
Đối mặt đám người Hùng Nhị không nghe cảnh cáo chạy trốn, cung thủ trong diêm binh giương cung cài tên bắn tên.
Mấy huynh đệ phía sau Hùng Nhị trúng tên, nặng nề ngã lăn xuống đất.
“A!”
Hùng Nhị vừa lên boong tàu, một mũi tên đã xuyên qua đùi hắn, thân thể hắn mất cân bằng, thống khổ ngã xuống trên boong tàu.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng bước chân dày đặc vang lên, diêm binh tay cầm binh khí xông lên boong tàu, đè chặt Hùng Nhị.
Chung quanh là tiếng nhảy cầu phốc phốc, rất nhiều thủ hạ của Hùng Nhị thấy tình thế không ổn, trực tiếp nhảy vào trong nước sông lạnh thấu xương.
Đám diêm binh đứng trên boong tàu giương cung cài tên, hướng về đám buôn lậu muối tư nhảy cầu liền tiến hành bắn một phen.
Trên mặt nước tiếng kêu thảm thiết không ngừng, máu tươi lan tràn mở rộng.
“Trương đại nhân, trên thuyền toàn bộ đều là muối!”
Rất nhanh, diêm binh đã khống chế bến tàu cùng mấy chiếc thuyền lớn phụ trách vận chuyển trộm muối tư, truy tìm muối tư cùng thủ hạ của Lưu gia.
Tuần diêm sứ Trương đại nhân sau khi tự mình dò xét một phen, lúc này mới bước nhanh tới trước mặt Đông Nam Tuần Sát sứ Lý Đình bị mọi người vây quanh.
“Lý đại nhân, trên thuyền toàn bộ đều là muối tư.”
“Bây giờ đã bắt cả người lẫn tang vật, xin đại nhân ra lệnh.”
Tuần diêm sứ mới vừa rồi còn uy phong bát diện, ở trước mặt Lý Đình lại vô cùng cung kính.
“Ừm, một lần này ngươi làm không tệ, xem như lập công chuộc tội, tội chết liền miễn, quay về mang bạc mấy năm nay thu giao toàn bộ cho Tiết Độ phủ, sau đó tự mình từ quan đi.”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!”
“Ta nhất định làm theo.”
Sau khi nghe xong Lý Đình nói, tuần diêm sứ không những không có chút bất mãn, ngược lại là một bộ dáng mang ơn.
Bây giờ Lý Đình chính là ác mộng của các cấp quan lại Đông Nam Tiết Độ phủ.
Từ sau chuyện tri phủ Lô Nhất Phàm phủ Đông Sơn, trong thời gian ngắn lại có hơn hai mươi quan viên Giang Châu bị hắn tra xét, sau đó chém đầu ngoài chợ.
Có thể bị Lý Đình nhằm vào, còn có thể sống sót, đối với Giang Châu tuần diêm sứ mà nói, đã là sự may mắn rất lớn.
“Mang hết muối tư cùng người về!”
Một lần này bắt cả người lẫn tang vật, Lý Đình rất vui vẻ, hắn không nhiều lời với Giang Châu tuần diêm sứ, lập tức sai người mang hết muối tư cùng kẻ buôn lậu bắt được về.

Giang Châu, Lưu phủ, lão lục Lưu Văn Nguyên sắc mặt âm trầm ngồi ở trên ghế, mấy quản sự hai tay buông xuống trước người, vẻ mặt khẩn trương.
“Còn chưa tìm được tung tích của Lục Phi?”
Lưu Văn Nguyên nhìn mấy tên quản sự một lần, vẻ mặt không vui.
“Lục gia, chúng ta đều đã đánh tiếng cho các nơi, bọn họ cũng chưa phát hiện tung tích người một nhà Lục Phi.”
Quản sự cúi đầu trả lời: “Thân thích của Lục Phi chúng ta cũng bắt lại nghiêm hình tra hỏi, có hai người bị đánh chết rồi, nhưng bọn họ luôn nói không biết Lục Phi đã đi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận