Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1713: Xây dựng viện quân! (1)

Chương 1713: Xây dựng viện quân! (1)Chương 1713: Xây dựng viện quân! (1)
Trương Vân Xuyên bảo bọn họ chuyển vào nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ, giao nhiệm vụ quét tước chiến trường cho Hắc Kỳ hội cùng dân chúng thôn trấn xung quanh. Sáng sớm hôm sau, Mộc tự doanh của Lưu Hắc Tử áp giải nhóm đầu tiên hơn ba ngàn tù binh Phục Châu quân quay về.
Hơn ba ngàn tù binh này đều là thể lực hao hết chạy không nổi, cho nên ném binh khí đầu hàng.
Còn có rất nhiều Phục Châu quân chạy đầy khắp núi đồi, các bộ bây giờ đang tìm kiếm tiêu diệt kiểu thả lưới.
Ba ngày sau, Thổ tự doanh, Thủy tự doanh... các bộ binh mã lục tục kết thúc truy kích và tiêu diệt lùng bắt, lục tục quay về. Các bộ binh mã quay về, khiến doanh địa lâm thời của Tả Ky quân lại trở nên náo nhiệt.
Giáo úy Hổ tự doanh Lương Đại Hổ nhìn thấy Đinh Phong trở về, cách thật xa đã chào hỏi.
Lương Đại Hổ lớn tiếng hỏi: “Đinh Phong Tử (phong tử: kẻ điên), mặt ngươi cũng sắp cười nhăn nhúm rồi, nói xem, bắt bao nhiêu tù binh?” “Hổ gia, không phải ta thổi, tù binh bình thường ta cũng không bận tâm, ta bắt đều là quan toI”
“Ai u, nói ngươi béo ngươi còn phình bụng!”
Lương Đại Hổ tò mò hỏi: “Vậy ngươi nói xem, các ngươi bắt ai?”
Đinh Phong nhìn quét một vòng, nhìn thấy không ít huynh đệ Hổ tự doanh, Lang tự doanh vây lại vô giúp vui, hắn càng thêm đắc ý.
Hắn ra vẻ thần bí nói: “Nói ra, dọa các ngươi nhảy dựng!”ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Có người thúc giục: “Ngươi đừng con mẹ nó lấp lửng nữa, nhanh lên!” Đinh Phong ngẩng đầu, nhếch miệng lớn tiếng nói: “Một lần này Thổ tự doanh chúng ta bắt sống Hổ Nha quân phó tướng Tằng Tuấn, tham tướng Vương Khôn, Lữ Thông!”
“Trừ những người này, cái gì giáo úy này, đô úy này, người quá nhiều rồi, ta cũng không nhớ được tên...”
Trần Châu, doanh địa lâm thời Tả Ky quân. Lửa hừng hực, trong nồi to nóng hôi hổi, các anh nuôi đang nhóm lửa nấu cơm, cung cấp cho các tướng sĩ Tả Ky quân thức ăn nóng hổi.
Rất nhiều tướng sĩ Tả Ky quân truy kích và tiêu diệt tàn binh Phục Châu quân quay về doanh địa đã cạn kiệt tinh lực.
Giờ phút này có thể ăn được một bữa đồ ăn nóng hổi, đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là một sự hưởng thụ lớn.
Cuồn cuộn không ngừng có binh mã Tả Ky quân quay về, bọn họ tuy áo giáp tàn phá, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng sĩ khí lại rất cao.
Ở sau khi ăn xong một bữa đồ nóng, các tướng sĩ Tả Ky quân liên tục tác chiến truy kích này lập tức chui vào lều trại sớm đã dựng sẵn, bắt đầu ngủ ngáy say sưa.
Ở sáng sớm ngày thứ tư, Trương Vân Xuyên vị Đông Nam tiết độ phủ phòng ngự phó sứ này lúc này mới triệu tập các tướng họp.
Trong trung quân đại trướng đốt chậu lửa to, khiến trong trung quân đại trướng ấm áp.
Tham tướng Tào Thuận, giáo úy Lương Đại Hổ, Bàng Bưu, Khương Khánh, Cảnh Nhị... một đám tướng lĩnh sau khi ngủ một giấc hẳn hoi, đầu tỏ ra tỉnh thần phấn chấn. “Khương Khánh huynh đệ, Thủy tự doanh các ngươi một lần này đã chiếm món hời lớn rồi nha!”
Lương Đại Hổ chỉ vào giáo úy Thủy tự doanh Khương Khánh nói: “Chúng ta trụ vững Phục Châu quân chém giết, thiếu chút nữa mạng cũng không còn!”
“Nhưng kết quả là, đầu của Phục Châu Hổ Nha quân phó tướng Lý Tư Viễn này lại bị Thủy tự doanh các ngươi chém, ngươi khiến ta quá buồn bực!”
Giáo úy Thủy tự doanh Khương Khánh vội cười lấy lòng, nói: “Hổ gia, xem ngươi nói lời này.”
“Mặc kệ là Hổ tự doanh các ngươi hay Thủy tự doanh chúng ta, đó đều là Tả Ky quân, người một nhà mà.” “Đầu của Hổ Nha quân phó tướng Lý Tư Viễn này ai chém cũng giống nhau, tăng đầu là uy phong của Tả Ky quân chúng ta...”
Lương Đại Hổ hậm hực nói: “Ngươi con mẹ nó chính là biết nói chuyện!” “Ngươi yên tâm, đầu của phó tướng Lý Tư Viễn kia là các ngươi chém, ta sẽ không tranh đoạt với các ngươi.” “Một lần này được tiện nghi cũng không chỉ có một nhà ngươi, Mã Đại Lực của Kiêu Ky doanh càng con mẹ nó gian hơn.”
Lương Đại Hổ cười mắng: “Khi chúng ta ở phía trước đánh ngươi chết ta sống, hắn con mẹ nó ở một bên xem náo nhiệt.”
“Chờ chúng ta đánh tới cạn kiệt tỉnh lực, hắn trực tiếp lao tới chiến trường lấy đầu Hổ Nha quân đại tướng quân Lâm Cẩm, thực con mẹ nó đáng giận.”
Phó úy Mã Đại Lực giờ phút này ngồi ở trong góc, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, không dám tiếp lời. Dù sao Kiêu Ky doanh bọn họ đã chiếm được công lao chém tướng đoạt cờ, Lương Đại Hổ càu nhàu thì càu nhàu.
Dù sao trên người lại không mất một miếng thịt, không đáng so đo với Lương Đại Hổ.
Dù sao Kiêu Ky doanh bọn họ một lần này thật là có hiềm nghi mưu lợi.
Nếu không có quân đội bạn phối hợp, bọn họ mấy trăm người này đừng nói lao tới trung quân đối phương chém tướng đoạt cờ, sợ là còn chưa lao tới trước mặt đã bị biển người bao phủ.
“Hổ gia, ta thấy, một lần này đánh thắng Phục Châu quân, Hổ tự doanh các ngươi công lao từ đầu tới cuối, phó sứ đại nhân sẽ không quên công lao của các ngươi.”
Tham tướng Tào Thuận cười nói: “Nếu không có các ngươi ở chính diện chém giết xung phong, vậy một trận này hươu chết về tay ai còn khó mà nói nha.”
“Đúng, Hổ tự doanh và Lang tự doanh một lần này đánh rất dũng mãnh, đáng giá chúng ta học tập nha!” Giáo úy Mộc tự doanh Lưu Hắc Tử cũng phụ họa theo.
Nghe được mọi người nói như vậy, Lương Đại Hổ ngược lại có chút xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận