Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1082: Hứa hẹn!

Chương 1082: Hứa hẹn!
Bọn họ không dám đắc tội các đại gia tộc cùng người trong nha môn.
Một khi có người nhằm vào bọn họ, lấy năng lượng của bọn họ, hầu như khó có thể chống lại, rất dễ dàng dẫn tới cửa nát nhà tan.
Bọn họ các tiểu gia tộc này vì duy trì một phần gia nghiệp, hàng năm lo lót trên dưới, tặng hiếu kính phải hao phí không ít bạc.
Các thương nhân, thân sĩ này của Trần Châu trước kia đều là lấy các đại gia tộc bọn Lưu gia làm chủ, sai đâu đánh đó.
Cho dù Trương Vân Xuyên đóng giữ Trần Châu, thăng nhiệm Trần Châu Trấn Thủ sứ, bọn họ cũng không dám đi lại quá gần gũi với Trương Vân Xuyên, để tránh dẫn họa vào người.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Lưu gia, Giang gia các đại gia tộc ngã.
Cây đổ bầy khỉ tan.
Bọn họ những người này mắt thấy tình thế không đúng, lập tức cắt đứt quan hệ với các gia tộc bọn Lưu gia, ngược lại đầu nhập về phía Trương Vân Xuyên vị quan viên cao nhất Trần Châu trước mắt này.
Trương Vân Xuyên nhìn cửa phủ mình trước kia có thể giăng lưới bắt chim.
Hôm nay rất nhiều thương nhân, thân sĩ ùn ùn kéo đến, khiến nơi này của hắn rộn ràng nhốn nháo náo nhiệt phi phàm, khiến hắn còn có chút không thích ứng.
Nếu là trước kia, hắn đối với đám cỏ đầu tường ý chí không kiên định này là tràn ngập khinh rẻ.
Nhưng bây giờ hắn trải qua nhiều chuyện rồi, ngược lại trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, cách nghĩ này cũng đã xảy ra thay đổi.
Hắn cảm thấy những người này nhìn như là một đám gió chiều nào theo chiều đó, không có xương.
Trên thực tế những người này ngược lại là một ít người thông minh.
Bọn họ đu bám kẻ giàu mạnh tôn quý, thuận thế mà làm, nếu so với những người nghịch thế mà làm kia, bọn họ ngược lại sống dễ chịu hơn, thoải mái hơn.
Trương Vân Xuyên ở dưới Vương Lăng Vân, Triệu Lập Bân cùng đi, tiến vào phòng khách náo nhiệt.
Mấy chục thương nhân, thân sĩ quần áo đẹp đẽ quý giá đã chen đầy phòng khách lớn.
“Trấn Thủ sứ đại nhân đến!”
Theo thủ vệ ở cửa quát to một tiếng, tiếng nói chuyện trong đại sảnh im bặt.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía ba người Trương Vân Xuyên sải bước đi vào phòng khách.
“Vĩnh Hưng bố trang (trang trại, xưởng vải dệt) Thẩm Tuấn Hoa ra mắt Trấn Thủ sứ đại nhân!”
Có một thương nhân phản ứng nhanh lập tức chắp tay, khom người hướng về Trương Vân Xuyên hành đại lễ.
“Tam Hòa tiêu cục Trần Khôn bái kiến Trấn Thủ sứ đại nhân!”
“...”
Đám người trong đại sảnh gặp được Trương Vân Xuyên, ai cũng nở nụ cười đầy mặt, nhiệt tình hướng về Trương Vân Xuyên hành lễ, tỏ ra đặc biệt cung kính.
Trên mặt Trương Vân Xuyên cũng treo nụ cười ấm áp, lần lượt chắp tay hoàn lễ, không có chút ra vẻ nào của thượng vị giả.
“Ngồi, các vị đều ngồi đi!”
Trương Vân Xuyên bảo mọi người ngồi xuống, trong lúc nhất thời trong phòng khách tiếng nói lời cảm tạ, tiếng nhường nhau không dứt bên tai.
Sau khi mọi người xoay người ngồi xuống, Thẩm Tuấn Hoa của Vĩnh Hưng bố trang dẫn đầu mở miệng khen tặng Trương Vân Xuyên.
“Trấn Thủ sứ đại nhân, ngài lần này dẫn đại quân bình định phản loạn, khiến Trần Châu ta miễn gặp chiến hỏa độc hại, quả thật phúc của Trần Châu ta, phúc của dân chúng nha!”
“Nếu là phản quân làm loạn, vậy Vĩnh Hưng bố trang ta chắc chắn khó thoát một kiếp.”
“Vĩnh Hưng bố trang ta bằng lòng hiến một trăm cuộn vải, hai mươi cuộn lụa, để cảm kích đại ân đại đức của đại nhân ngài.”
Trương Vân Xuyên thấy Thẩm Tuấn Hoa vừa ra tay đã là nhiều vải vóc tơ lụa như vậy, hắn rất vui vẻ.
“Thẩm chưởng quầy khách khí rồi, khách khí rồi.”
Trên mặt Trương Vân Xuyên tràn đầy nụ cười mỉm, nói: “Trương Đại Lang ta xuất thân binh nghiệp, bảo cảnh an dân là chức trách, không đảm đương nổi Thẩm chưởng quầy hậu tán như thế.”
“Tặng lễ thì không cần.”
“Trấn Thủ sứ đại nhân, đây là một chút tâm ý của Vĩnh Hưng bố trang chúng ta, còn xin đại nhân đừng chối từ nha.”
Đối mặt danh mục quà tặng Thẩm Tuấn Hoa hai tay đệ trình, Trương Vân Xuyên trong lúc nhất thời có chút do dự.
“Đại nhân, người ngoài đồn đãi ngươi ái tài.”
“Ngài nếu không thu, ngược lại khiến người ta hoài nghi.”
Tham quân Vương Lăng Vân thì thầm với Trương Vân Xuyên: “Hôm nay các nơi chi tiêu lớn, ta thấy không bằng thu, nhét vào trong kho.”
“Chúng ta được lợi ích thực tế, bọn họ cũng có thể an tâm.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong tham quân Vương Lăng Vân đề nghị, gật gật đầu.
“Thịnh tình đã không thể chối từ, vậy ta liền làm chủ, thay các tướng sĩ Tuần Phòng quân ta nhận ý tốt của Thẩm chưởng quầy.”
“Quay đầu mang chỗ vải vóc này làm thành quân phục, ta nghĩ các tướng sĩ nhất định rất vui vẻ.”
Trương Vân Xuyên ngay lập tức nhận quà Vĩnh Hưng bố trang Thẩm Tuấn Hoa đưa, điều này làm Thẩm Tuấn Hoa cũng vui vẻ cười toe toét.
Có Vĩnh Hưng bố trang mở đầu, các thương nhân, thân sĩ lấy danh nghĩa cảm tạ Trương Vân Xuyên trấn áp phản loạn, bảo hộ gia tài của bọn họ, lần lượt đưa lên danh mục quà tặng.
Đối mặt những món quà này, Trương Vân Xuyên ai đến cũng không từ chối, nhận toàn bộ.
Nhìn thấy vị Trấn Thủ sứ đại nhân này tuy trẻ tuổi, lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế, rất dễ tiếp xúc, mọi người đều rất vui vẻ.
“Các vị, trước kia Trần Châu thế nào ta mặc kệ.”
“Nhưng về sau, chỉ cần các ngươi giữ khuôn phép làm ăn, không ức hiếp người lương thiện, vậy Trương Đại Lang ta cùng với toàn thể tướng sĩ Tuần Phòng quân, sẽ là hậu thuẫn của các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận