Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 831: Bái phỏng (2)

Chương 831: Bái phỏng (2)
Giáo úy Tào Thuận cưỡi ở trên lưng ngựa nhìn cảnh tượng hỗn độn ven đường, nhịn không được mở miệng mắng.
“Phản quân này thật đúng là tai họa mà!”
“Nơi bọn hắn đi qua, làm cho hoa màu bị hủy, phòng ốc bị đốt, bọn hắn cũng không sợ lọt vào báo ứng!”
Bộ đội sở thuộc phản quân Cố Nhất Chu ở sau một trận chiến Lâm Xuyên, đã tiến hành phản loạn quy mô lớn.
Cố Nhất Chu dẫn dắt một lộ binh mã này theo sau Tả Kỵ quân bại lui đuổi giết cả quãng đường, đánh mãi tới dưới Đông Sơn thành.
Nếu không phải đại công tử Giang Vĩnh Dương dẫn Trấn Nam quân kịp thời tiếp viện, sợ là Đông Sơn thành cũng không giữ được.
Tuy phản quân của Cố Nhất Chu bây giờ lùi về địa khu xung quanh thành Lâm Xuyên, nhưng bọn hắn đánh vào Đông Sơn phủ tạo thành hủy hoại lại là nhìn thấy ghê người.
Nơi phản quân đi qua, đốt giết đánh cướp, biến thành một mảng hỗn độn.
“Về sau đừng để ta gặp được đám súc sinh này, bằng không, ta thế nào cũng phải chém hết bọn chúng mới được!”
Đối mặt cảnh tượng thê lương phản quân tạo thành, giáo úy Tiên Phong doanh Đại Hùng cũng lòng đầy căm phẫn.
Đại Hùng là người từng trải qua ngày tháng vất vả, đối với hành vi ức hiếp lương thiện, lạm sát kẻ vô tội bực này, đó là tương đối oán hận phỉ nhổ.
“Hành vi của phản quân các ngươi cũng nhìn thấy rồi, đó đều là chuyện súc sinh mới sẽ làm.”
Trương Vân Xuyên dặn dò bọn họ: “Các ngươi về sau nhất định phải ước thúc tốt huynh đệ, phải bảo đảm bọn họ không mảy may tơ hào, không thể đốt giết đánh cướp như phản quân.”
“Chúng ta nên lấy bảo cảnh an dân làm nhiệm vụ của mình, dẹp yên chuyện bất bình của thiên hạ, làm mỗi người có cơm ăn, mỗi người có áo mặc, mỗi người có ruộng cày!”
“Làm bọn họ không chịu nghèo khổ nữa, để vô số dân chúng đều có thể quá được hưởng ngày lành an ổn!”
“Nếu là chúng ta không có một phần tín niệm này, vậy chúng ta sớm hay muộn là phải phạm sai lầm, rơi vào lạc lối!”
Đại Hùng, Tào Thuận, Từ Kính cùng Trịnh Trung đều vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Chúng ta cẩn tuân phó tướng đại nhân dạy dỗ!”
“Ừm.”
Trương Vân Xuyên gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Hắn biết, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng.
Nếu muốn đám người này tư tưởng giác ngộ lập tức trở nên rất tốt, đó là chuyện không có khả năng, đây là một quá trình thời gian dài.
Hắn bây giờ trừ lúc quân võ học đường giảng bài, ngày thường cũng cố ý vô tình đều đang rót vào những tư tưởng này cho các tướng lĩnh dưới trướng.
Hắn biết rõ, một mũi quân đội không có mục tiêu cùng tín ngưỡng của mình, đó chính là một đám ô hợp.
Một khi gặp kẻ địch mạnh, vậy sẽ tan tác.
Hắn để tướng lĩnh cùng binh sĩ dưới trướng của mình đều biết, bọn họ vì sao phải đánh trận, vì ai mà đánh trận, đánh trận là vì sao.
Chỉ có trong đầu nhớ rõ những thứ này mọi lúc, bọn họ mới có thể ước thúc hành vi của mình, mới có thể trăm trận trăm thắng, công đâu được đó.
Đang nói, phía trước bọn Trương Vân Xuyên xuất hiện trạm gác Trấn Nam quân thiết lập.
Thủ vệ của Trấn Nam quân cản đường bọn Trương Vân Xuyên, báo cho bọn họ, quân đội của bọn họ không thể đi về phía trước nữa.
Bây giờ Đông Sơn thành là do Trấn Nam quân đóng giữ, Tuần Phòng quân bọn họ chỉ có thể ở ngoài mười dặm dựng trại đóng quân.
“Đại Hùng, Trịnh Trung, hai người các ngươi dẫn người dựng trại đóng quân ngay tại chỗ.”
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên một lần này từ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh đều điều động bốn ngàn binh mã, tổng cộng tám ngàn người, hộ tống hắn tới Trần Châu.
Hắn sẽ lấy tám ngàn binh mã này làm cơ sở, theo mệnh lệnh của Tiết Độ phủ, xây dựng Kiêu Kỵ binh, Trần Châu doanh, Tiền Phong doanh cùng Kiện Duệ doanh.
“Từ Kính, Tào Thuận, hai người các ngươi theo ta vào thành đi gặp đại công tử!”
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên sau khi dàn xếp thỏa đáng, ở dưới thân vệ đội vây quanh, đoàn người tới Đông Sơn thành bái phỏng đại đô đốc Trấn Nam quân Giang Vĩnh Dương.
Giang Vĩnh Dương dẫn dắt một vạn binh mã tiên phong của Trấn Nam quân đóng giữ ở Đông Sơn thành, còn đang chờ bộ đội cùng với Hữu Kỵ quân đến tiếp sau.
Đợi sau khi các lộ binh mã hội hợp, mới có thể đến Lâm Xuyên, chinh phạt phản tướng Cố Nhất Chu.
Bọn Trương Vân Xuyên sau khi để lại đại bộ đội dựng trại đóng quân, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.
Không bao lâu liền đến cổng tây Đông Sơn thành.
“Ồ?”
Bọn họ cách rất xa, đã thấy được không ít xe kiệu đỗ ngoài cổng tây, tụ tập không ít người, binh mã cảnh giới chung quanh cũng không ít.
Đợi sau khi bọn Trương Vân Xuyên giục ngựa đến gần, nhìn thấy người nọ được vây quanh ở giữa, sắc mặt Trương Vân Xuyên có chút cổ quái.
Bởi vì người thanh niên kia được mọi người vây quanh khí độ bất phàm, mặc giáp trụ cùng chiến bào hoàn mỹ chỉ có cấp bậc đô đốc mới có thể mặc.
Tuy hắn không biết đại đô đốc Trấn Nam quân Giang Vĩnh Dương, nhưng trang phục của đối phương rõ ràng chính là gã không thể nghi ngờ.
“Phó tướng đại nhân, bọn họ nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, hẳn sẽ không là tới nghênh đón chúng ta chứ?” Giáo úy Từ Kính đoán.
Ngay lúc này, một kỵ binh đi đến trước mặt.
“Xin hỏi là Tuần Phòng quân Trương phó tướng phải không?” Kỵ binh kia mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận