Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 121: Hỗn chiến (2)

Chương 121: Hỗn chiến (2)
Bọn Trương Vân Xuyên mới vừa rồi bị đuổi chém, đã chết không ít huynh đệ.
Bây giờ đã có trợ thủ, cũng nghẹn một hơi muốn giết trở về.
“Ta đi xử hắn!”
Lý Dương ở trong nhà Lưu viên ngoại giết bừa một trận, bây giờ cả người tựa như từ trong ao máu vớt ra.
Sau khi nghe xong Trương Vân Xuyên nói, trực tiếp không nói hai lời đã một mình xông lên.
“Vững chút!”
Trương Vân Xuyên thấy Lý Dương tiểu tử này một khi đánh liền không cần mạng nữa, cũng vội vàng gọi người khác xông lên trên!
Chung quanh Lục đô úy còn có hơn hai mươi binh sĩ Tuần bộ doanh.
Nhìn thấy Lý Dương rống giận từ trong bóng đêm bên cạnh đột nhiên lao về phía bọn họ, cũng bị dọa nhảy dựng.
Nhưng khi thấy rõ chỉ một người, vài tên binh sĩ Tuần bộ doanh cũng hùng hùng hổ hổ nghênh đón.
“Phập!”
“A!”
Trường mâu một binh sĩ Tuần bộ doanh đâm vào trên đùi Lý Dương, Lý Dương đau tới mức ngửa đầu rống lên.
“Ta ... mẹ ngươi!”
Hắn bổ ra Nhạn Linh Đao trong tay, một đao hung mãnh này trực tiếp chặt đứt cánh tay binh sĩ Tuần bộ doanh này.
Lại một binh sĩ Tuần bộ doanh chém một đao lên trên người Lý Dương, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nét dữ tợn.
“Giết!”
Lý Dương sau khi đứng vững, lại nổi giận gầm lên một tiếng, chân cà nhắc, trực tiếp lao tới.
Binh sĩ Tuần bộ doanh kia trực tiếp bị hắn húc ngã.
“Ta giết chết ngươi!”
Trường đao trong tay Lý Dương hướng về binh sĩ Tuần bộ doanh ngã xuống chém lung tung một trận, máu thịt bay tứ tung.
Mấy binh sĩ Tuần bộ doanh chung quanh thấy Lý Dương người đầy máu vung đao điên cuồng chém, còn hung mãnh như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
“Cứu, cứu ta...”
Binh sĩ Tuần bộ doanh kia còn chưa nói xong, đã bị Lý Dương túm tóc, một đao cắt đầu.
“Đây là tên điên ở đâu ra vậy!”
Thấy Lý Dương cầm cái đầu máu tươi đầm đìa đứng lên, vài tên binh sĩ Tuần bộ doanh chung quanh cũng bị dọa đồng loạt lui lại mấy bước, lòng bàn chân như nhũn ra.
“Còn thất thần làm gì!”
“Cùng tiến lên, giết chết hắn!”
Lục đô úy thấy tên điên đột nhiên lao tới bên người này thế mà dọa binh sĩ Tuần bộ doanh không dám lên, sắc mặt cũng xanh mét.
“Giết!”
Không đợi binh sĩ Tuần bộ doanh đi vây công Lý Dương, bọn Trương Vân Xuyên cũng từ bên rìa hỗn chiến đâm xuyên tới, hướng về đám người Lục đô úy vây giết.
“Cản lại một chút!”
Lục đô úy nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên một đám người này hướng về phía mình, cũng bị dọa vội vàng lui lại.
Bọn Trương Vân Xuyên mới vừa rồi trong lòng nghẹn khuất.
Cho nên đánh cũng là một bộ dáng không sợ chết.
Đối mặt bọn họ xung phong chém giết mãnh liệt, hơn hai mươi người bên cạnh Lục đô úy cũng bị chém giết liên tiếp lui về phía sau, không ngăn cản được.
Lục đô úy nhìn người phe mình lần lượt ngã xuống trong vũng máu, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Bọn sơn tặc này quá hung bạo rồi!
Bọn Trương Vân Xuyên ở sau khi tổn thất mấy huynh đệ, cũng đánh tan binh sĩ Tuần bộ doanh chung quanh Lục đô úy.
Lục đô úy thấy tình thế không ổn, cũng xoay người hướng về trong cửa hàng bên đường chui vào, ý đồ tránh né.
Trương Vân Xuyên cất bước đuổi theo.
Đối mặt trường đao phía sau bổ tới, Lục đô úy bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người đón đỡ.
“Keng!”
Trường đao va chạm, bắn ra tia lửa.
Trương Vân Xuyên ra tay xảo quyệt tàn nhẫn, ép Lục đô úy muốn tránh cũng không được, chỉ thời gian mấy nhịp thở, trên người đã trúng vài đao.
Binh sĩ Tuần bộ doanh chung quanh cũng đều bị bọn Đại Hùng cuốn lấy, muốn cứu cũng không xông tới được.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Lục đô úy cũng bị ép đỏ mắt rồi, trực tiếp không quan tâm gì hết vồ ngược về phía Trương Vân Xuyên.
Lục đô úy tuy hung ác, nhưng luận đơn đả độc đấu, vẫn là Trương Vân Xuyên thắng một bậc.
“Phốc!”
Trương Vân Xuyên bắt lấy cơ hội, chém một đao lên cổ Lục đô úy.
Lục đô úy kêu thảm một tiếng, ôm cái cổ trào máu ngã xuống.
Trương Vân Xuyên xông lên chém thêm hai đao nữa, giết chết ngay tại chỗ tên đô úy Tuần bộ doanh này.
“Đô úy đại nhân bị bọn hắn giết rồi!”
“Đô úy đại nhân chết rồi!”
“Báo thù cho đô úy đại nhân!”
“...”
Nhìn thấy Lục đô úy bị giết, binh sĩ Tuần bộ doanh chung quanh lập tức tròng mắt đỏ lên, ai ai cũng rống giận, bộ dáng đó giống như muốn ăn sống nuốt tươi bọn Trương Vân Xuyên.
“Các huynh đệ, giết!”
“Đô úy của bọn hắn chết rồi!”
Bọn Lưu Hắc Tử thấy Trương Vân Xuyên giết chết đô úy Tuần bộ doanh, cũng nhân cơ hội rống to.
Lúc này, trên đường phố cách đó không xa cũng truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Ở dưới cây đuốc chiếu rọi, rất nhiều sơn tặc tay cầm mâu trúc, đao nát cũng ùn ùn tràn tới.
Những người này đều là ngày thường giao hảo với Lưu Hắc Tử, cũng đang ở chung quanh cướp đoạt chiến lợi phẩm.
Khi Lưu Hắc Tử chuẩn bị cứu Trương Vân Xuyên, đã phái người đi chung quanh gọi người.
Bọn họ nghe được Lưu Hắc Tử bên này gặp phiền toái, không nói hai lời dẫn người tới đây.
Lục tục có bốn năm trăm sơn tặc từ các phương hướng trào tới, đầu nhập vào chiến đoàn.
Người của Tuần bộ doanh tuy hung hãn, nhưng ít khó địch lại nhiều.
Đặc biệt Lục đô úy của bọn họ bị Trương Vân Xuyên một đao chém rồi, cũng không có ai chỉ huy bọn họ.
Mấy đội quan còn lại thấy tình thế không ổn, đều tự dẫn người phá vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận