Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 849: Đại Quan trấn (2)

Chương 849: Đại Quan trấn (2)
“Bọn họ bắt người bừa bãi, giết người lung tung, Vương Hỉ bị bọn họ giết oan, ngài nên làm chủ thay chúng ta!”
“Giang tướng quân, Tuần Phòng quân lạm sát kẻ vô tội, khẩn cầu ngươi làm chủ thay chúng ta!”
“Xin Giang tướng quân chủ trì công đạo cho chúng ta!”
“...”
Người chung quanh đều đánh trống reo hò, thanh thế to lớn.
“Lỗ lão gia, phụ lão hương thân Đại Quan trấn, các ngươi yên tâm!”
Giang Nghị nhìn quét mọi người một vòng, nói: “Tả Kỵ quân chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, chúng ta sẽ chống lưng cho các ngươi, thay các ngươi chủ trì công đạo!”
“Hay!”
Người chung quanh bộc phát ra từng đợt tiếng ủng hộ, trong lúc nhất thời Tuần Phòng quân thế mà trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Phó tướng Giang Nghị sau khi trấn an mọi người một phen, lúc này mới cất bước đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên.
“Ngươi chính là Trương phó tướng của Tuần Phòng quân nhỉ?”
Giang Nghị cười ha ha nói: “Ta nói Trương phó tướng này, ngươi nói Tuần Phòng quân các ngươi có phải quá cuồng rồi hay không?”
“Lúc này mới vừa tới Trần Châu, đã hùng hổ bắt người giết người khắp nơi, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?”
“Thật sự cho rằng Tả Kỵ quân chúng ta không tồn tại à?”
Giang Nghị vỗ vỗ bả vai Trương Vân Xuyên nói: “Trương phó tướng à, ngươi còn trẻ tuổi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng quá càn rỡ, Trần Châu này không phải chỗ ngươi có thể giương oai.”
“Ta khuyên ngươi vẫn là dẫn theo người của ngươi nhanh chóng trở về đi.”
“Ngươi nếu tiếp tục quậy như vậy, Tả Kỵ quân ta tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.”
Trong lời của phó tướng Giang Nghị tràn đầy hương vị uy hiếp.
Trương Vân Xuyên đánh giá cao thấp Giang Nghị một phen, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Giang Nghị kia bị tặc quân đánh cho làm rùa đen rút đầu nhỉ?”
“Ngươi!”
Giang Nghị trước đó vài ngày bị tặc quân dọa tới mức rúc vào thành mà thủ, không dám xuất chiến, dẫn tới rất nhiều thành trấn đều gặp tặc quân công kích.
Vì thế, hắn còn bị Tiết Độ phủ cùng đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên hung hăng răn dạy một trận.
Bây giờ Trương Vân Xuyên trực tiếp chọc đến chỗ đau của hắn, mắng hắn là rùa đen rút đầu, điều này làm sắc mặt Giang Nghị nhất thời âm trầm xuống.
Trương Vân Xuyên vươn ngón tay, chọc chọc lên ngực Giang Nghị nói: “Giang Nghị, ta nói cho ngươi, phản quân lão tử cũng đánh cho hoa rơi nước chảy, ngươi cho rằng ta sợ Tả Kỵ quân các ngươi?”
“Ở trước mặt lão tử, Tả Kỵ quân ngươi tính là cái rắm!”
“Lão tử làm việc ở Đại Quan trấn, ngươi chạy tới sủa cái gì?”
Trương Vân Xuyên không chút khách khí mắng: “Thật sự là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác!”
“Trương Đại Lang, ngươi quá kiêu ngạo rồi!”
Giang Nghị là phó tướng Tả Kỵ quân, ở Trần Châu cũng là nhân vật đi ngang.
“Lão tử cứ kiêu ngạo đó, ngươi có thể làm gì lão tử!”
Trương Vân Xuyên khiêu khích nhướng mày: “Ngươi là cắn một phát đi, cắn ta một phát đi? ?”
“Trương Đại Lang, lão tử hôm nay không thu thập ngươi, lão tử không họ Giang nữa!”
Giang Nghị nói xong, xắn tay áo muốn ra tay với Trương Vân Xuyên.
“Đến, đến, đánh vào chỗ này!”
“Không đánh ngươi chính là cháu nội ta!”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Giang Nghị bị chọc giận, chẳng những chưa thu liễm, cố ý vươn mặt ra, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
“Lão tử giết chết ngươi!”
Giang Nghị làm phó tướng Tả Kỵ quân, ở trên địa giới Trần Châu, người khác đừng nói mắng hắn, nịnh bợ hắn còn không kịp.
Bây giờ Trương Vân Xuyên thế mà trước mặt mọi người mắng hắn, còn khiêu khích hắn như thế, ai nhịn tốt cũng không nhịn được nữa!
“Ầm!”
Nắm tay Giang Nghị trực tiếp đánh về phía Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên hơi nghiêng người né một chút, nắm tay rơi ở trên ngực Trương Vân Xuyên.
“A!”
Nắm tay này vừa rơi trên ngực Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên liền kêu thảm một tiếng, theo tiếng mà ngã xuống đất.
“Giang Nghị ý đồ mưu sát ta tân nhậm Trần Châu Trấn Thủ sứ này...”
Trương Vân Xuyên chỉ vào Giang Nghị vẻ mặt đầy phẫn nộ, sau khi nói một câu, trực tiếp đầu gục đi, làm bộ ngất đi.
Điều này dọa bọn Tống Điền không nhẹ, bọn họ thấy tướng quân nhà mình đột nhiên ngã xuống đất hôn mê, ùn ùn vây lên.
“Phó tướng đại nhân!”
“Phó tướng đại nhân!”
Từ Kính cùng Tống Điền bắt lấy Trương Vân Xuyên lắc lư, vẻ mặt cuống lên.
Trương Vân Xuyên lấy tay kín đáo nhéo nhéo cánh tay Tống Điền, Tống Điền ngẩn ra, sau đó phản ứng lại.
“Tả Kỵ quân đánh người rồi!”
“Cứu mạng!”
“Tả Kỵ quân phó tướng Giang Nghị mưu sát tướng quân nhà ta!”
Tống Điền lớn tiếng la lên.
Giang Nghị vẻ mặt phẫn nộ vung nắm tay còn muốn đánh người, lại là bị Tống Điền đột nhiên đứng lên tung một cú đấm ở trên mặt.
Giang Nghị thất tha thất thểu lui về phía sau hai bước, thân vệ hai bên đều đao kiếm ra khỏi vỏ, trong lúc nhất thời không khí chợt trở nên khẩn trương.
“Phó tướng đại nhân bị Tả Kỵ quân đánh trọng thương, thổi kèn gọi người!”
Giáo úy Từ Kính cũng phản ứng lại, rống to.
“Ô ô~~”
Lính kèn sớm có chuẩn bị lập tức thổi kèn lên, tiếng kèn hùng hồn trào dâng nhất thời truyền ra xa xa.
Đám người Đại Hùng, Trịnh Trung cùng Tào Thuận ở ngoài mấy dặm tập kết đợi lệnh sau khi nghe được phương hướng Đại Quan trấn truyền đến tiếng kèn, đồng loạt đứng dậy.
“Các huynh đệ, đi Đại Quan trấn!”
“Mau!”
Ở dưới mệnh lệnh của giáo úy bọn Đại Hùng, Tuần Phòng quân tạo thành đội ngũ khí thế hùng hổ lao về phía Đại Quan trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận