Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 879: Tuyên truyền (1)

Chương 879: Tuyên truyền (1)
“Con mẹ nó, một đám lính quèn vừa thối vừa cứng!”
Một lần này hắn triệu tập mấy đội ngũ, dẫn theo ước chừng hơn hai ngàn người tới vây công một mũi bộ đội nhỏ này của Tuần Phòng quân.
Nhưng không những người không có cách nào cứu ra, đối mặt Tuần Phòng quân vẻn vẹn hơn hai trăm người, lại làm bọn hắn trả giá thương vong thật lớn.
Đây là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, điều này làm hắn kẻ dẫn đội này mất mặt, cho nên hắn rất tức giận.
“Đao gia, bọn Lỗ Sâm đều đã chết.”
“Đây là hồ sơ vụ án bọn hắn cung khai.”
Một hán tử che mặt từ trong đống xác tìm được vài người bọn Lỗ Sâm đã chết hẳn, còn tìm kiếm ra một xấp lớn hồ sơ vụ án bọn họ cung khai.
Gã mặt sẹo tiếp nhận hồ sơ vụ án nhìn vài lần, sau đó hung hăng đạp mấy cước đối với thi thể Lỗ Sâm.
“Con mẹ nó, may mắn tam gia bảo chúng ta đến xử lý hắn, bằng không nếu thứ này đưa đến tiết độ phủ, là một phiền toái lớn!”
“Họ Lỗ này thực con mẹ nó không phải thứ tốt, cũng dám bán đứng chúng ta!”
Gã mặt sẹo sau khi mắng vài câu, phân phó: “Mang đầu Tuần Phòng quân đều chặt xuống cho lão tử, đắp tháp cho ta!”
“Lão tử muốn cho Trương Đại Lang kia biết, Trần Châu này là địa giới của chúng ta, không cho phép hắn giương oai!”
“Hắn nếu không mang theo người cút khỏi Trần Châu, lão tử gặp tên Tuần Phòng quân nào giết tên đó!”
“Rõ!”
Ở dưới gã mặt sẹo dặn phân phó, hơn hai trăm người bọn Tuần Phòng quân đô úy Trương Quảng chết trận đều bị cắt đầu xuống, trực tiếp chất đống ở trên đường cái.
Đám người gã mặt sẹo sau khi thu liễm thi thể người phe mình, lột áo giáp Tuần Phòng quân, sau đó rút lui khỏi nơi này.
Lúc nửa đêm, đại đội Tuần Phòng quân giơ đuốc đến một chỗ rừng rậm này.
Khi giáo úy Từ Kính dẫn người đến hiện trường, nhìn thấy là một đàn sói hoang đang ở trên đường cái cắn xé thi thể tướng sĩ Tuần Phòng quân đã chết.
Chỉ thấy thi thể tướng sĩ Tuần Phòng quân đã bị sói hoang cắn tàn phá không chịu nổi, trên đường cái khắp nơi đều là thịt vụn, vô cùng thê thảm.
“Giáo úy đại nhân, ngươi xem!”
Có huynh đệ Tuần Phòng quân thấy được tháp đầu người hơn hai trăm cái kia.
Từ Kính sau khi thấy một màn như vậy, cả người ngẩn ra vài giây.
Hắn sau khi xác nhận huynh đệ Tuần Phòng quân bị chặt đầu bày thành tháp, trong lòng hắn quay cuồng tức giận, sắc mặt xanh mét.
Tướng sĩ Tuần Phòng quân chung quanh cũng vẻ mặt đầy phẫn nộ, cả người bọn họ lộ ra sát khí dọa người.
Kẻ địch phát rồ làm bọn họ tức giận!

Trần Châu Kiến An thành, trấn thủ phủ.
“Rầm!”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe nói đội ngũ áp giải tù phạm gặp tập kích, hơn hai trăm binh sĩ bọn đô úy Trương Quảng chết thảm, tức giận đến mức đấm một phát ở trên bàn, sắc mặt xanh mét.
Trong phòng làm việc, đám người giáo úy Đại Hùng, Trịnh Trung cùng tham quân Vương Lăng Vân, Trương Võ cùng Triệu Lập Bân của Tuần Phòng quân cũng là vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, người Lưu gia cả gan làm loạn như thế.
Bọn họ thế mà dưới ban ngày ban mặt phái người tập kích Tuần Phòng quân, còn giết hơn hai trăm người của Tuần Phòng quân.
Đây là tổn thất lớn nhất Tuần Phòng quân bọn họ sau khi đóng giữ Trần Châu gặp phải.
Nếu là tù phạm bình thường, chỉ cần hơn hai mươi người đã có thể áp giải đi Giang Châu.
Trương Vân Xuyên cân nhắc đến phạm vi thế lực của Lưu gia này, thân phận đám người tù phạm Lỗ Sâm đặc thù.
Vì phòng ngừa Lưu gia bí quá hóa liều cướp tù, cho nên cố ý phái thêm nhân thủ áp giải.
Hắn điều động hơn hai trăm Tuần Phòng quân võ trang đầy đủ áp giải mấy tên tù phạm.
Ở trong mắt hắn, đây là không có chút sai sót rồi.
Cho dù đụng tới mấy trăm sơn tặc, hơn hai trăm Tuần Phòng quân cũng có sức chiến một trận.
Nếu lại điều càng nhiều binh lực hơn áp giải, không chỉ ven đường ăn uống dừng chân là vấn đề, cũng có chút chuyện bé xé ra to.
Nhưng hắn vẫn đã đánh giá thấp Lưu gia!
Lưu gia thế mà kiêu ngạo như vậy! Trực tiếp ra tay đối với Tuần Phòng quân bọn họ!
“Phó tướng đại nhân, chuyện này khẳng định là Lưu gia phái người làm!”
Giáo úy Trịnh Trung đứng ra đằng đằng sát khí nói: “Xin cho phép ta dẫn quân đi bao vây Tả Kỵ quân đô đốc phủ, bắt lấy Lưu Uyên, đòi lại một cái công đạo cho huynh đệ chết đi!”
Một lần này Tuần Phòng quân bị giết chết hơn hai trăm người, khiến bọn Trịnh Trung đều rất phẫn nộ.
Bây giờ tin tức đã truyền ra.
Nội bộ Tuần Phòng quân trừ phẫn nộ, còn có một chút khủng hoảng cũng đang lan tràn.
Mọi người đều biết, đây là địa giới của Tả Kỵ quân, sức ảnh hưởng của Tả Kỵ quân ở Trần Châu rất lớn, Lưu gia ở nơi này thế lực rất lớn.
Nhìn thấy nhiều đồng bào chết thảm như vậy, rất nhiều tướng sĩ Tuần Phòng quân cũng lo lắng chuyện như vậy rơi ở trên đầu mình.
Trịnh Trung làm giáo úy Tuần Phòng quân, đô úy Trương Quảng một lần này áp giải tù phạm là người dưới trướng hắn.
Hắn phải có hành động, đưa hung thủ ra công lý, nếu không không thể ăn nói với huynh đệ chết đi, không thể trấn an huynh đệ trong doanh.
“Trịnh giáo úy, an tâm một chút chớ nóng vội.”
Tham quân Vương Lăng Vân nhìn Trịnh Trung đằng đằng sát khí, rót cho hắn một chén trà, đưa qua: “Uống trước một ngụm trà, đè cơn nóng xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận