Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 488: Nguồn tin riêng (2)

Chương 488: Nguồn tin riêng (2)
Đối mặt tập kích đột ngột, tiếu quan Tuần Phòng quân cả kinh biến sắc.
“Ngươi động đậy một lần nữa, đâm chết ngươi!”
Một hán tử gác đoản đao ở cổ tiếu quan Tuần Phòng quân, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Tiếu quan đối mặt đao lạnh lẽo trên cổ, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa.
Vẻ mặt hắn đầy bối rối, không dám lộn xộn.
Tiếu quan rất nhanh đã bị mấy hán tử khống chế đến trong một ngõ yên lặng cách đó không xa.
“Nói, các ngươi là chi quân đội nào, doanh nào!”
Hán tử cầm đầu bảo người lấy xuống miếng giẻ thối nhét trong mồm tiếu quan Tuần Phòng quân, lớn tiếng hỏi.
Tiếu quan muốn lớn tiếng la lên, hán tử này gập đầu gối, hướng về bụng hắn liền lên gối.
“A!”
Bụng tiếu quan bị đánh, nhất thời đau tới mức không thẳng lưng nổi.
“Thành thật chút!”
“Bằng không giết chết ngươi!”
Hán tử cầm đầu túm tóc tiếu quan, trong con ngươi tràn đầy nét tàn nhẫn.
“Ta nói, ta nói.”
Tiếu quan thấy đám người này không phải loại lương thiện, lập tức chịu nhũn.
“Nói!”
“Ta... ta là tiếu quan Chấn Võ doanh Tuần Phòng quân...”
Tiếu quan mang tình huống của mình một năm một mười nói cho mấy hán tử này.
“Các ngươi đến Ngọa Ngưu sơn làm cái gì? !”
“Diệt... diệt tặc phỉ.”
“Các ngươi một lần này tổng cộng đến đây bao nhiêu quân đội?”
“Tuần Phòng quân chúng ta đến đây hết.”
Sau khi nghe xong tiếu quan nói, sắc mặt mấy hán tử trở nên rất khó coi.
Bọn họ sau khi lại hỏi tiếu quan Tuần Phòng quân này một ít vấn đề, lúc này mới dừng hỏi.
“Các vị hảo hán gia, ta chỉ là một tiếu quan nho nhỏ mà thôi, xin các vị giơ cao đánh khẽ “
Tiếu quan không biết chi tiết của mấy người này, mở miệng cầu xin tha thứ.
“Giết!”
Hán tử cầm đầu mặt không biểu cảm nhìn một lượt tiếu quan Tuần Phòng quân cầu xin tha thứ, trực tiếp hạ lệnh giết người.
Mấy hán tử không chút do dự, đoản đao trong tay bọn họ trực tiếp đâm vào thân thể tiếu quan.
“Phập!”
“Phập!”
Ở trong tiếng vang trầm, đoản đao đâm ra máu tươi.
Trong mắt tiếu quan tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Lực lượng thân thể hắn đang nhanh chóng biến mất, hắn mềm nhũn ngã xuống trong ngõ.
“Đi!”
Mấy hán tử sau khi nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới nhanh chóng giải tán rời đi.
Lúc đêm khuya, mấy hán tử này đã về tới trong một chỗ trại ở sâu bên trong Ngọa Ngưu sơn.
Ở trong trại đơn sơ, Lưu Hắc Tử lẳng lặng nghe xong bọn họ báo cáo.
“Nói như vậy, bên ngoài đồn đãi là thật?”
Lưu Hắc Tử chà chà khuôn mặt mình, tỏ ra có chút bực bội.
“Đúng, hẳn là tám chín phần mười.”
Hán tử Thạch Trụ dưới trướng hắn trả lời: “Chúng ta bắt vài tên quan binh, từ trong miệng bọn hắn đạt được tin tức không khác biệt lắm.”
“Một lần này quan binh từ Ninh Dương phủ bên kia toàn bộ vụng trộm tới đây, muốn một lưới bắt hết các đạo nhân mã trong Ngọa Ngưu sơn.”
“Con mẹ nó, đám cẩu quan binh này quá âm hiểm rồi!”
Lưu Hắc Tử sau khi nghe xong tin tức bọn Thạch Trụ thăm dò, nhịn không được bắt đầu mắng.
Mấy ngày hôm trước bọn họ đã đạt được nguồn tin riêng, nói quan binh muốn chinh phạt sơn tặc Ngọa Ngưu sơn, đã đang bí mật điều binh khiển tướng.
Hơn nữa lúc trước quan binh cố ý điều động hết binh mã đến Ninh Dương phủ bên kia, mà Lâm Xuyên phủ không bố trí phòng vệ.
Chính là một âm mưu to lớn.
Muốn toàn bộ sơn tặc đều chui vào Ngọa Ngưu sơn, đến lúc đó trực tiếp một lưới bắt hết bọn họ.
Ở sau khi đạt được tin tức, Lưu Hắc Tử tự nhiên không dám chậm trễ.
Hắn phái người xuống núi tìm hiểu tin tức.
Hôm nay đã chứng thật, Tuần Phòng quân đã chạy vào Lâm Xuyên phủ, vòng vây đối với khu Ngọa Ngưu sơn bọn họ đang hình thành.
“Lưu gia, chúng ta làm sao bây giờ?”
Bây giờ bọn họ đã xác nhận, quan binh đã chuẩn bị xuống tay đối với bọn họ, điều này làm bọn họ có cảm giác nguy cơ.
“Mẹ nó, lão tử mới từ Ninh Dương phủ chạy đến đây.”
“Hôm nay quan binh lại muốn đến đánh chúng ta, thật sự là làm người ta không thể sống yên ổn!”
Lưu Hắc Tử ở lúc mắng, đầu óc cũng đang nhanh chóng tính toán.
Bọn họ vừa dừng bước ở Ngọa Ngưu sơn, quan binh sau lưng đã đi theo đến.
Điều này ép bọn họ không thể không nghĩ cách lại tìm đường ra khác.
Nếu bây giờ không chạy, một khi quan binh vây núi, vậy bọn họ đến lúc đó cho dù không bị quan binh giết chết, cũng phải bị nhốt chết ở chỗ này.
Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của bọn họ, trong lòng Lưu Hắc Tử tương đối nôn nóng.
“Gọi hết bọn họ dậy, chúng ta bàn bạc một cái đối sách.”
Lưu Hắc Tử trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp tốt, đành phải bảo Thạch Trụ đi mang mấy đầu mục của đội ngũ bọn họ đều gọi dậy trong đêm, bàn bạc đối sách.
Sau khi bọn Lưu Hắc Tử xác nhận tin tức quan binh muốn bao vây tiễu trừ Ngọa Ngưu sơn, rất nhiều sơn trại trong Ngọa Ngưu sơn trên thực tế cũng đã đạt được tin tức.
Bọn họ đều từ cơ sở ngầm mình đặt dưới núi đạt được tin tức.
Về phần ngọn nguồn tin tức tuy không biết ở nơi nào, nhưng quan binh muốn bao vây tiễu trừ khu Ngọa Ngưu sơn, bây giờ hầu như đã có thể xác nhận.
Những ngày qua, ban đêm mỗi ngày đều có lượng lớn quân đội đi vào Ngọa Ngưu sơn, chính là vì giấu tai mắt người ta.
Có thể nói, quan binh chinh phạt đối với khu Ngọa Ngưu sơn đã là lửa sém lông mày.
Bọn sơn tặc các đỉnh núi lớn, hôm nay trở thành kiến bò trên chảo nóng, đều ùn ùn bàn bạc kế sách ứng đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận