Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 455: Mượn lương thực (1)

Chương 455: Mượn lương thực (1)
Các đường chủ phân đường biết, bây giờ bên trên Hắc Kỳ hội có thể nói là thủ đoạn thông thiên.
Nếu Hắc Kỳ hội thật sự chết người, quan phủ cũng sẽ không hỏi đến.
Vậy thì thật sự chết uổng rồi.
Bọn họ cũng sẽ không hoài nghi lời của Lý Dương.
Dù sao mấy ngày nay càn quét thế lực bang phái khác, trên tay Lý Dương cũng dính không ít máu tươi.
Bọn họ đối với vị tổng đường chủ này vẫn là khá sợ hãi.

Bồ Sơn trấn, Liễu Thụ loan.
liễu thụ: cây liễu
loan: chỗ khúc cua, khúc cong của dòng chảy; vịnh; bến đỗ tàu thuyền
Đây là thôn nhỏ chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình, dân cư không đủ trăm người.
Khương Khánh đời đời đều sinh hoạt ở nơi này, trong nhà vốn có hơn ba mươi mẫu đất.
Đất này đều là mấy thế hệ nhà hắn khai hoang ra.
Nhưng mấy năm trước cha già của hắn sinh bệnh, hắn không thể không bán tháo một ít đất, đi mua thuốc chữa bệnh cho cha.
Tuy tiền tiêu không ít, nhưng cha cuối cùng vẫn qua đời.
Cha chết bệnh không lâu, mẹ già lại bị bệnh.
Khương Khánh là một đứa con hiếu tháo, không thể không lại bán ruộng chữa bệnh cho mẹ già.
Mẹ già chỉ ba tháng đã buông tay nhân gian.
Cha mẹ trong nhà bệnh nặng một cơn giày vò, Khương Khánh gia còn sót lại vài mẫu đất cằn.
Nhưng Đông Nam tiết độ phủ bây giờ trừ hàng năm xuân thu hai mùa thu thuế, còn thường xuyên thu thêm một ít thuế phú thượng vàng hạ cám.
Nếu là trước kia, nhà Khương Khánh dựa vào bán một ít gà vịt cùng gia súc nuôi dưỡng, thật ra cũng miễn cưỡng có thể ứng phó được.
Nhưng bây giờ vài mẫu đất cằn kia trong nhà mọc ra lương thực không đủ người một nhà bọn họ ăn, càng đừng nói lấy ra lương thực dư thừa để trừ thuế má.
“Keng keng keng!”
“Keng keng keng!”
Sáng sớm, Liễu Thụ loan, một huynh đệ Hắc Kỳ hội đã cầm theo một cái chiêng vỡ gõ.
Một huynh đệ Hắc Kỳ hội này chính là người Lưu gia loan, thuộc phân đường Bồ Sơn trấn.
“Sơn tặc hoành hành, dân chúng lầm than!”
“Quan phủ đặc biệt phái khiển Tuần Phòng quân tiêu diệt tặc phỉ, mỗi nhà mỗi hộ thu thêm một thạch lương thực!”
*Ở Trung Quốc, “Thạch” có thể là đơn vị đo khối lượng hoặc thể tích.
Về thể tích, 1 Hộc là 10 Đấu (cho đến Ngũ Đại). Còn từ đời Tống trở đi thì chỉ là 5 Đấu. Còn Thạch thì thực ra là bằng Hộc, tuy nhiên từ đời Tống trở đi thì lại là 2 Hộc. Tức là 1 Thạch lúc nào cũng là 10 Đấu.
Về khối lượng, từ thời Tống, 1 Thạch là khoảng 72 kg. 1 thạch = 4 quân, 1 quân = 30 cân, 1 cân = 16 lạng, 1 cân = 0,6 kg
“...”
Nghe được huynh đệ Hắc Kỳ hội hô hào trong thôn, rất nhiều người dân đều lộ vẻ mặt khó xử.
Trong nhà bọn họ vốn đã khốn đốn không thôi, hôm nay lại muốn thu thêm một thạch lương thực, thế này quả thực là muốn lấy cái mạng già.
“Chàng à, lại sắp trưng thu lương thực rồi, chúng ta phải như thế nào đây?”
Khương thị vợ Khương Khánh mới từ bên ngoài nhặt một sọt cỏ cho heo ăn trở về, nàng nhìn nam nhân nhà mình, vẻ mặt ảm đạm.
Nhà bọn họ vốn đã nghèo không đủ ăn.
Bây giờ lại muốn thu thêm, bọn họ thật sự là không lấy ra được.
“Mẹ, mẹ, con đói.”
Lúc này, bốn đứa nhỏ cởi truồng nghe được tiếng từ trong phòng đi ra, kêu đói ngao ngao.
Trong nhà Khương Khánh có bốn đứa con, lớn nhất mới mười một tuổi, nhỏ nhất mới biết đi.
Nếu là không phải cha mẹ sinh bệnh, chỉ cần đứa nhỏ lớn lên, trong nhà liền có thêm mấy sức lao động.
Đến lúc đó cuộc sống có thể dễ chịu một chút.
Nhưng bây giờ trong nhà bọn họ cũng sắp không còn cái ăn nữa.
“Nàng đi nấu cơm cho bọn nhỏ ăn trước.”
Khương Khánh day day khuôn mặt của mình, nói: “Chuyện lương thực ta nghĩ cách.”
“Ừm.”
Khương thị gật gật đầu, đi về phía phòng bếp.
Đi đến cửa phòng bếp, nàng lại dừng bước nói: “Chàng à, trong nhà chỉ còn lại vài mẫu ruộng, cũng không thể bán nữa.”
“Nếu là vài mẫu ruộng này cũng bán, vậy về sau không cách nào sống nổi nữa.”
“Ta biết.”
Khương Khánh tâm tình bực bội gật gật đầu.
Trong phòng bếp toát ra khói bếp, mấy đứa nhỏ cởi truồng ở trong sân chơi đùa.
Khương Khánh ngồi ở trong sân gãi đầu, đang nghĩ chuyện trưng thu lương thực.
Bây giờ người Hắc Kỳ hội ở trong thôn hô hào, chờ một lúc nữa sẽ tới nhà trưng thu.
Nếu không lấy ra được.
Dựa theo lệ thường trước kia, hắn có khả năng bị bắt vào đại lao huyện nha nhốt lại.
Hắn bây giờ là người đứng đầu một gia đình, trong nhà chỉ một người phụ nữ cùng bốn đứa nhỏ.
Hắn nếu như bị nhốt lại, trong nhà không cách nào chống đỡ nữa.
Một khi vào đại lao, muốn ra sẽ không dễ dàng.
Thế nào cũng phải dùng nhiều tiền đi chuộc người mới được.
Khương Khánh sau khi nghĩ một chút, quyết định đi mượn lương thực.
“Ta ra ngoài một chuyến.”
Khương Khánh sau khi đánh tiếng đối với vợ ở trong phòng bếp nấu cơm, sải bước đi ra khỏi nhà.
Khương thị đi ra khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng gò kia của nam nhân nhà mình, trong lòng mơ hồ đau đớn.
“Chờ chàng trở về ăn cơm.” Khương thị mở miệng nói.
Bọn họ đã rất chăm chỉ, rất cố gắng rồi.
Nhưng lương thực vài mẫu đất cằn mọc ra, cũng không đủ quan phủ trưng thu.
Khương Khánh sau khi đi ra khỏi nhà, đi thẳng về phía một thôn khác ngoài mấy dặm.
Một thôn khác có một Lưu đại hộ, đại đa số ruộng đất của mấy thôn chung quanh hầu như đều là của nhà hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận