Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1135: Tính kế! (1)

Chương 1135: Tính kế! (1)
Hơn nữa Trương gia bọn hắn điều động rất nhiều nhân thủ vây đuổi chặn đường lại không có bất cứ kết quả gì.
Nếu không thể bắt được cô nàng họ Tô, vậy Trương gia bọn hắn sẽ trở thành trò cười của các thế lực Hải Châu, ảnh hưởng thật lớn cho hình tượng của bọn hắn.
Bây giờ chậm chạp không thể bắt được cô nàng họ Tô đào tẩu, điều này làm trong lòng Trương Hào thừa nhận áp lực rất lớn.
“Hào gia, Hào gia!”
“Không ổn rồi!”
Khi tâm tình Trương Hào đang bực bội, có gia đinh vội vội vàng vàng dọc theo sơn đạo chạy tới.
“Sáng sớm ra khóc tang cho cha ngươi hả!”
Trương Hào nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố đó của gia đinh, càng tức không biết đánh vào đâu.
Gia đinh đối mặt Trương Hào phát hỏa, cũng ngẩn người, không biết mình sao lại trêu vào Hào gia.
“Hào gia, lão gia bị bắt đi rồi!”
Gia đinh ở sau khi ngẩn ra vài giây, vẫn nói rõ ý đồ đến.
“Cái quái gì vậy?”
Trương Hào vẻ mặt kinh ngạc.
“Lão gia, lão gia bị bắt đi rồi!”
Gia đinh thở hồng hộc nói: “Huynh đệ hộ vệ lão gia chết ở trên đường lớn ngoài Lâm Chương huyện thành...”
Trương Hào sau khi nghe xong gia đinh bẩm báo, đầu ong ong.
Hắn cất bước tiến lên, túm áo gia đinh, vẻ mặt tràn đầy không thể tin chất vấn: “Ngươi nói là thật? !”
“Hào gia, là, là thật.”
“Ngài buông tay, ta không thở nổi nữa.”
Trương Hào nhìn chằm chằm vẻ mặt gia đinh, thấy hắn không giống như nói dối, lúc này mới buông lỏng tay ra.
“Con mẹ nó, ai ăn gan hùm mật báo, dám có gan bắt người chủ sự Trương gia chúng ta!”
Trương Hào ở sau khi phản ứng lại, cả người như là sư tử bị kích thích, toàn thân lộ ra sát ý hừng hực.
“Đi, trở về, trở về!”
Người chủ sự Trương gia bị bắt, Trương Hào cũng không có tâm tư ở lại nơi này giám sát soát núi.
Hắn vội vã xuống núi, đi thẳng đến huyện Lâm Chương.
Nhưng khi hắn đi đến nửa đường, đột nhiên lại có một quản sự Trương gia đến trước mặt.
“Hào gia, Hào gia!”
“Xảy ra việc lớn rồi!”
Sau khi nghe được quản sự la lên, Trương Hào ghìm ngựa, lớn tiếng hỏi: “Lại con mẹ nó xảy ra chuyện gì? ?”
Quản sự vẻ mặt hoảng hốt nói: “Hào gia, nhị lão gia cùng tam công tử bọn họ đều bị người nha môn bắt rồi!”
“Người nha môn bắt bọn họ làm gì?” Trương Hào đầy mờ mịt.
“Tri châu An đại nhân tối hôm qua bị giết, người nha môn nói là người Trương gia chúng ta làm.”
Quản sự nói với Trương Hào: “Bây giờ người nha môn đang ở khắp nơi bắt người Trương gia chúng ta đó...”
Trương Hào sau khi nghe được lời này, đầu ong ong.
Mình chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ!

Ngoài Lâm Chương huyện thành hai mươi dặm, Thanh Lương tự.
Buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp, rơi ở trên thân Tô Ngọc Ninh ngồi trên bậc thang, để lại điểm sáng loang lổ.
Tô Ngọc Ninh mặc đồ nam giờ phút này thần thái thoải mái, tay nàng đang bưng một bát mỳ chay lớn, đang ăn ngon lành.
Đầu sỏ nghề muối Trương gia cùng người các nha môn Hải Châu chặn đường bọn họ về Trần Châu.
Bọn Tô Ngọc Ninh trong thời gian ngắn không cách nào trở lại Trần Châu, đành phải mang theo đám người Tần Liệt bị thương lên Thanh Lương tự tạm thời đặt chân.
Sau khi nàng tỏ vẻ bằng lòng hiến năm trăm lượng bạc trắng tiền nhang đèn, trụ trì Thanh Lương tự lập tức nhiệt tình an trí bọn họ ở hậu viện chùa miếu.
Thanh Lương tự tuy danh tiếng không lớn, chỉ là một chùa miếu khách hành hương rất ít, nhưng trên thực tế Thanh Lương tự ở huyện Lâm Chương lại là tồn tại địa vị siêu nhiên.
Vô luận là dân chúng hay người của quan phủ, đối với chùa miếu đều vô cùng thành kính.
Dưới tình huống bình thường, không có ai dám đi quấy rầy chùa miếu thanh tĩnh.
Thanh Lương tự cách huyện Lâm Chương thành rất gần, đường cái ngay tại chân núi, nơi này trên thực tế không phải một chỗ tốt để ẩn thân.
Nhưng Tô Ngọc Ninh cố ý làm trái ngược, chơi một chiêu bóng tối dưới đèn, ẩn thân ở nơi này.
“Cộp cộp cộp!”
Tiếng bước chân vang lên, Tô Ngọc Ninh đang ăn mỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lương Đại Hổ sải bước đi đến.
Đoàn người bọn Tô Ngọc Ninh đêm qua bắt Trương Đức Xương người chủ sự đầu sỏ nghề muối Trương gia, sau đó lại giơ cờ hiệu Trương gia đánh bất ngờ quan dịch huyện Lâm Chương, giết tri châu An Kỳ.
Bọn họ lúc trời gần sáng mới mang theo Trương Đức Xương bị trói gô lẻn về Thanh Lương tự, có thể nói đã đủ mệt mỏi.
“Đại Hổ huynh đệ, tỉnh rồi?”
Tô Ngọc Ninh cười chào hỏi với Lương Đại Hổ.
Lương Đại Hổ đáp lại: “Chim chóc líu lo ồn ào làm ta ngủ không được.”
Lương Đại Hổ một lần này vốn là dẫn người tới tiếp ứng Tô Ngọc Ninh về Trần Châu.
Cuối cùng lại bị Tô Ngọc Ninh thuyết phục, làm một vụ lớn, chuẩn bị lật đổ Trương gia, cướp lấy bãi muối Hải Châu.
“Đói chưa?”
Tô Ngọc Ninh nói xong, hướng phòng bếp cách đó không xa bốc khói bếp hô một tiếng: “Tiểu Vương, cũng nấu một bát mỳ cho Đại Hổ huynh đệ.”
“Vâng!”
Từ phòng bếp một người trẻ tuổi thò đầu ra, hắn cười nói: “Hổ gia, ngài chờ một chút, ta lập tức nấu mỳ.”
“Không vội.”
Lương Đại Hổ khoát tay, ngồi xuống ở bên cạnh Tô Ngọc Ninh.
Từ sau khi bọn Tô Ngọc Ninh lên Thanh Lương tự, đám người trụ trì Thanh Lương tự này liền tương đương với bị giam lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận