Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 601: Mở tiệc mời giáo úy

Chương 601: Mở tiệc mời giáo úy
“Có thể đô đốc đại nhân nghĩ tới chúng ta mấy ngày nay giết giặc vất vả, cố ý khao chúng ta đi.” Giáo úy Hắc Nha doanh Triệu Nguyên đoán.
“Sơn tặc chạy trốn nơi nào cũng có, lại có mấy thôn bị sơn tặc giết không còn một mảnh.”
“Chúng ta diệt phỉ bất lợi, hắn không mắng chúng ta đã phải thắp hương rồi, còn mở tiệc chiêu đãi chúng ta, ta luôn cảm thấy trong lòng có gì không đúng lắm.”
Giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân nhìn về phía hậu trướng một lần, trong lòng có chút lẩm bẩm.
Đô đốc đại nhân này trước giờ tính tình không tốt.
Một khi bọn họ làm sai việc, hoặc là phạt roi, hoặc đổ ập xuống mắng chửi một trận, chưa bao giờ có nét mặt hòa nhã.
Nhưng bây giờ lại phá lệ dùng món ngon mở tiệc chiêu đãi bọn họ, điều này làm giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân cảm thấy quá khác thường, quá kỳ quái.
“Ta nói lão Lưu à.” Triệu Nguyên khoác vai giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân nói: “Ta nói ngươi đây là có bệnh à?”
“Mẹ nhà ngươi chứ, ngươi mới có bệnh đó.” Lưu Vân tức giận đẩy ra Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên cười mắng: “Đô đốc đại nhân không mắng ngươi, cả người ngươi liền không thoải mái, ta thấy ngươi không chỉ có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.”
“Hề hề, ta biết một nữ lang trung chuyên môn trị bệnh cứu người, nếu không đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi xem một chút?”
Triệu Nguyên cười cợt nói: “Ta cam đoan ngươi thuốc đến bệnh trừ, cả người thoải mái.”
“Đi đi đi, không đứng đắn hẳn hoi gì cả.”
Giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân tự nhiên biết nữ lang trung Lưu Vân nói đều là lời rắm rít, gã chỉ là muốn đi kỹ viện, muốn kéo mình đi tính tiền mà thôi.
Đang lúc các giáo úy ở trong quân trướng nói chuyện phiếm chờ bắt đầu dùng bữa, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu ở dưới giáo úy Nhạc Định Sơn cùng Triệu Khôn vây quanh, vén lên vải mành, bước vào quân trướng.
Đám người ngồi ở trên ghế nói chuyện phiếm đồng loạt đứng dậy.
“Bái kiến đô đốc đại nhân!”
“Tham kiến đô đốc đại nhân!”
“...”
Một đám giáo úy chắp tay ôm quyền, mồm năm miệng mười hướng về phía Cố Nhất Chu vị đô đốc Tuần Phòng quân này hành lễ.
Cố Nhất Chu thay đổi hẳn sự nghiêm túc ngày xưa, đối mặt mọi người, trên mặt tràn đầy nụ cười.
“Lưu Vân, ta còn cho rằng ngươi truy kích tiêu diệt sơn tặc không chạy về chứ.”
“Ta sau khi nhận được quân lệnh của đô đốc đại nhân, ngựa không dừng vó chạy về.” Lưu Vân trả lời.
“Tốt, không tồi.”
Cố Nhất Chu cười hỏi giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân nói: “Nghe nói ngươi lại đánh thắng trận, thu hoạch bao nhiêu?”
Lưu Vân lớn tiếng trả lời: “Bẩm đô đốc đại nhân, tiêu diệt một đám sơn tặc nhỏ, chém mấy chục cái đầu.”
“Không tồi, không tồi!” Cố Nhất Chu hướng về ngực Lưu Vân đấm mạnh một cái, nói: “Không hổ là một viên thường thắng tướng quân của Tuần Phòng quân ta!”
Lưu Vân thấy Cố Nhất Chu trước mặt mọi người khen mình là thường thắng tướng quân của Tuần Phòng quân, hắn cũng giật mình.
Trước kia mình cho dù tiêu diệt một ít sơn tặc, đô đốc đại nhân nhiều lắm là cổ vũ vài câu đơn giản, thuận tay thưởng một ít vàng bạc, đại đa số thời điểm mình đều là bị mắng.
Nhưng một lần này giết mấy chục tên sơn tặc, thế mà đã đạt được khích lệ như thế, điều này làm hắn có chút được yêu mà sợ.
“Đô đốc đại nhân quá khen rồi, tiêu diệt vẻn vẹn mấy chục tên sơn tặc, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.” Lưu Vân khiêm tốn nói.
“Đánh thắng trận còn không kiêu ngạo không hấp tấp, đủ khiêm tốn.”
Cố Nhất Chu quay đầu nói với bọn Nhạc Định Sơn: “Các ngươi đều hướng Lưu Vân người ta học tập cho tốt.”
Đối mặt một đống ánh mắt hâm mộ, Lưu Vân cũng lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ, không dám hé răng.
“Ngồi đi, ngồi đi, đều là huynh đệ nhà mình, đừng gò bó như vậy.”
Đô đốc Cố Nhất Chu lần lượt đánh tiếng với các giáo úy, sau khi nói chuyện phiếm hai câu, lúc này mới gọi mọi người ngồi vào vị trí.
“Lưu huynh đệ, ngươi ngồi bên cạnh đô đốc đại nhân đi.”
Khi giáo úy Phi Hùng doanh Lưu Vân đang chuẩn bị kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, giáo úy Nhạc Định Sơn lại kéo hắn ngồi về phía bên cạnh đô đốc Cố Nhất Chu.
“Không được không được.”
“Ta ngồi ở đây rất tốt.”
Lưu Vân nhìn thấy vị trí bên tay phải của Cố Nhất Chu, lập tức xua tay.
Vị trí này trước giờ đều là tâm phúc của đô đốc đại nhân, vị Nhạc giáo úy trước mắt này ngồi.
Hắn sao có thể tranh vị trí chứ.
“Lưu huynh đệ, ta bảo ngươi ngồi thì ngồi đi.” Nhạc Định Sơn cố ý muốn nhường vị trí cho Lưu Vân.
Hai người bắt đầu khiêm tốn nhường lẫn nhau.
“Lưu Vân, Tiểu Nhạc người ta bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi.”
Đô đốc Cố Nhất Chu cười nói: “Hơn nữa, ngươi qua đây ngồi, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người nghe vậy đều phát ra một tràng tiếng cười vang.
Lưu Vân thấy đô đốc Cố Nhất Chu đã lên tiếng, cũng không tiện chối từ nữa, đành phải xoay người ngồi xuống ở bên phải Cố Nhất Chu.
“Các ngươi cũng đều mau ngồi vào vị trí, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”
Cố Nhất Chu gọi mọi người, mọi người lúc này mới lục tục xoay người ngồi xuống.
Một lần này trừ tham tướng Diệp Hạo, Chu Hào, Trấn Sơn doanh giáo úy Trương Đại Lang, Phi Hổ doanh giáo úy Dương Chấn Bình, Phi Báo doanh giáo úy Thái Quý cùng giáo úy Bàn Thạch doanh đã chết trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận