Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 841: Tức giận (2)

Chương 841: Tức giận (2)
Về sau mình vào rừng làm cướp, Tạ lão tài chủ trong thôn bị gõ một phen, Tạ lão tài chủ lo lắng trả thù, cho nên không dám đâm chuyện này ra ngoài.
Nhưng theo Trương Vân Xuyên càng ngày gây ồn ào càng lớn, vì an nguy của nhà tam thúc, hắn không thể không dẫn theo bọn họ cùng nhau đến Ngọa Ngưu sơn.
Có thể nói, người một nhà tam thúc đều là chịu mình liên lụy, trong lòng mình vẫn rất áy náy.
Vì thế, đối với đường ca đường đệ của mình, hắn đều tận khả năng quan tâm.
Đầu tiên là để Trương Võ vào Hắc Kỳ hội rèn luyện, hôm nay lại để Trương Võ vào Tuần Phòng quân, dù sao đều là người trong nhà, nếu có thể trưởng thành làm trợ lực của mình, đó là không còn gì tốt hơn.
Tham quân tương đương với phụ tá, phụ trách hỗ trợ bày mưu tính kế, sưu tập tình báo, phụ trách công việc loại văn thư.
Bây giờ Trương Vân Xuyên cho Trương Võ mệnh lệnh chính là, để gã đi theo giáo úy Từ Kính, đi trước một bước dò đường cho đại quân, trước tiên thăm dò sẵn địa điểm, xây dựng đại doanh của Tuần Phòng quân bọn họ.
Trần Châu là địa bàn của Tả Kỵ quân, bọn họ lại đắc tội Tả Kỵ quân, cho nên bọn họ dọc đường vẫn luôn duy trì cảnh giác, lo lắng Tả Kỵ quân chơi xấu.
Cũng may bọn họ dọc đường cũng chưa gặp phải Tả Kỵ quân cản trở gây chuyện, trạm gác Tả Kỵ quân ven đường cũng đều không làm khó bọn họ.
Bọn Từ Kính, Trương Võ giục ngựa đứng sóng vai, trông về tường thành hùng vĩ kia của Kiến An thành phía xa, bọn họ cũng cảm thấy cảm xúc bành trướng.
Kiến An thành là phủ thành của Trần Châu, Đông Nam Tiết Độ phủ lương thực, vải vóc, muối ăn, lá trà... rất nhiều đều là tập trung đến Trần Châu, sau đó từ Trần Châu đi đường thủy hoặc đường bộ, lại hướng bắc, hướng tây bán đến các nơi của Đại Chu.
Cho nên trong Kiến An thành này khách thương các nơi đông đúc, khách sạn cửa hàng đầy đủ mọi thứ, là nơi tương đối phồn hoa của Đông Nam Tiết Độ phủ.
Tuy Trần Châu gần đây không yên ổn, có lượng lớn sơn tặc hoạt động.
Nhưng bọn Trương Võ sau khi đến, ở trên đường cái vẫn thấy được không ít thương đội cùng lữ nhân chở đầy hàng hóa, lại thêm lưu dân kết đội, khiến ngoài Kiến An thành tỏ ra rất náo nhiệt.
“Từ giáo úy đại nhân, chúng ta xây dựng binh doanh ở bên dòng suối nhỏ kia như thế nào?”
Trương Võ và Từ Kính sau khi giục ngựa thăm dò chung quanh Kiến An thành một phen, Trương Võ chỉ vào nơi hoang dã bên một dòng suối nhỏ cách đó không xa, cảm thấy là một nơi thích hợp xây dựng binh doanh.
“Ta nói Trương Võ huynh đệ, ngươi cũng đừng gọi ta giáo úy đại nhân, một câu một cái giáo úy đại nhân, nghe quá xa lạ.”
Từ Kính cười tủm tỉm nói: “Ngươi gọi ta lão Từ là được rồi.”
Trương Võ vội vàng xua tay nói: “Như vậy sao được, ngươi chính là giáo úy Kiêu Kỵ binh, ta nếu gọi ngươi lão Từ, vậy quá thất lễ rồi.”
“Không gọi lão Từ cũng được, ta chỉ hơn ngươi vài tuổi, ngươi nếu không chê, gọi ta một tiếng Từ đại ca cũng được.”
Trương Võ trầm ngâm, sau đó nói: “Vậy được rồi, Từ đại ca, ta không quen thuộc đối với việc trong quân, còn xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Được được.”
“Từ đại ca, ngươi cảm thấy nơi này ta chọn như thế nào?” Trương Võ tiếp tục hỏi.
Từ Kính gật gật đầu: “Một mảnh đất hoang đó tương đối bằng phẳng, cách đường cái lại có một khoảng cách như vậy, không lo lắng bị người ta rình mò, tương đối thích hợp dựng trại đóng quân.”
“Hơn nữa bên cạnh chính là một dòng suối nhỏ, trái lại cũng tiện các huynh đệ lấy nước.”
“Chỉ là cách rừng cây quá xa, đến lúc đó nhóm lửa nấu cơm lấy củi nhắm chừng phải phiền toái một chút.”
Từ Kính ở sau khi suy tư một phen, mở miệng nói: “Ta thấy chung quanh cũng không có nơi nào so với chỗ này càng thích hợp hơn, vậy chọn nơi này đi!”
Từ Kính và Trương Võ sau khi bàn bạc xong nơi dựng trại đóng quân, Trương Võ đi gọi hơn năm trăm huynh đệ đi theo hắn đến chuẩn bị làm việc.
Hơn năm trăm huynh đệ này ở trước khi tòng quân đều là thợ xây, thợ mộc những người có tay nghề, chỉ là bọn họ sống không gặp thời, ở Quang Châu bên kia không sống nổi, lúc này mới chạy nạn đến Đông Nam Tiết Độ phủ.
Bọn họ vốn cho rằng bằng vào tay nghề của mình, như thế nào cũng có thể lăn lộn kiếm cơm ăn.
Nhưng người có tay nghề của Đông Nam Tiết Độ phủ đều có hội nhóm của mình, sau lưng bọn họ đều có một ít bang phái địa phương, đã lũng đoạn thị trường.
Bọn họ những người ngoài tới này căn bản không có cách nào dung nhập hội nhóm ở Đông Nam Tiết Độ phủ.
Vì kiếm cơm ăn, bọn họ bị ép gia nhập Tuần Phòng quân, trở thành một binh sĩ của Tuần Phòng quân.
Bây giờ bọn họ những người có tay nghề này được Trương Vân Xuyên một mình chọn lựa ra, biên làm Công Tượng* đô, tạm do Trương Võ vị tham quân này thống lĩnh.
công tượng: thợ thủ công
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ chính là đi trước một bước, đến ngoài Kiến An thành dựng trại đóng quân cho đại quân, chờ đợi đại quân vào ở.
Bọn Trương Võ sau khi thăm dò xong doanh địa, triệu tập mấy tiếu quan dưới trướng lại, tiến hành phân phối nhiệm vụ đối với bọn họ.
Trương Võ tuy chỉ là thân phận một tham quân, nhưng thân phận của hắn bày ở đó, là đường ca của phó tướng đại nhân, ai cũng không dám xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận