Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1691: Tọa trấn hậu phương! (2)

Chương 1691: Tọa trấn hậu phương! (2)Chương 1691: Tọa trấn hậu phương! (2)
Trương Vần Nhi sau khi nghe xong Tô Ngọc Ninh nói một phen này, nhất thời cảm thấy có đạo lý.
Nàng lập tức tỏ vẻ nói: “Tẩu tử, vậy muội không đi thắp hương nữa, muội và tỷ cùng đi hỏi thăm tướng sĩ bị thương, quan tâm bọn họ một phen.”
Tô Ngọc Ninh gõ gõ lên trán Trương Vân Nhi, cười nói: “Cũng không thể chỉ là quan tâm một phen.”
“Chúng ta về sau cần thường xuyên đi thăm các tướng sĩ bị thương kia, đi thăm những người dân cuộc sống khốn cùng kia.”
“Đại ca muội quá bận, rất nhiều chuyện không chiếu cố được.” “Chúng ta dù sao thân phận không tầm thường, chỉ cần chúng ta đi chú ý, một ít quan viên mới có thể coi trọng, mới không dám âm thầm chống đối sau lưng.”
Trương Vần Nhi nghiêm túc gật gật đầu: “Tẩu tử, ta hiểu rồi.”
Tô Ngọc Ninh mỉm cười, hỏi: “Muội nói một chút, muội đã hiểu cái gì?” “Chúng ta cần quan tâm dân chúng khó khăn, cần tới nơi đi nhìn một chút, cho dù không làm được cái gì, cũng có thể cho dân chúng biết được chúng ta là quan tâm bọn họ.” “Chúng ta còn có thể mang điều chúng ta nhìn thấy nói cho ca ta biết, để hắn biết được tình huống dân chúng.”
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tô Ngọc Ninh vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Trương Vân Nhi. Sau khi cơm nước xong, Tô Ngọc Ninh liền dẫn đoàn người Trương Vân Nhi mang theo một ít trứng gà, gà vịt thịt cá... các vật an ủi mua được chạy tới dã chiến cứu hộ doanh ngoài thành.DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
“Ra mắt Tô cô nương, ra mắt Vân Nhi cô nương!”
Thời điểm này, người phụ trách dã chiến cứu hộ doanh ngoài thành là Sài Đại Bảo.
Biết được đám người Tô Ngọc Ninh tới đây, vội đi ra nghênh đón.
Tô Ngọc Ninh tuy bây giờ không có danh phận gì, nhưng lại là nữ nhân của Trương Vân Xuyên vị Đông Nam tiết độ phủ phòng ngự phó sứ này. Trương Vân Nhi tuy vẫn luôn che giấu tung tích, nhưng đối cho Sài Đại Bảo người tầng cấp này mà nói, lại biết thân phận thật sự của nàng. Hắn tự nhiên không dám có chút nào chậm trê.
“Sài đại nhân, đại nhân trước khi đi phân phó, bảo chúng ta thay hắn tới đầy thăm tướng sĩ bị thương một chút.”
Tô Ngọc Ninh nói với Sài Đại Bảo: “Các ngươi cũng không cần hưng sư động chúng, phái một người dần đường cho chúng ta là được.”
Tô Ngọc Ninh bình dị gần gũi, cũng không có tư thái cả vú lấp miệng em, điều này làm Sài Đại Bảo rất có hảo cảm đối với nàng.
“Tô cô nương, Vân Nhi cô nương, ta vừa lúc không có việc gì, ta dân đường cho các ngươi đi.” “Mời hai vị cô nương!”
“Vậy làm phiền Sài đại nhân rồi.” “Sài đại nhần không dám nhận, gọi ta Tiểu Sài là được rồi.”
Ở dưới Sài Đại Bảo dẫn dắt, Tô Ngọc Ninh cùng Trương Vân Nhi tiến vào dã chiến cứu hộ doanh, đại biểu Trương Vân Xuyên an ủi tướng sĩ bị thương.
Tả Ky quân ở thành Bắc An liên tục đánh hai trận, tướng sĩ bị thương rất nhiều.
Trong toàn bộ dã chiến cứu hộ doanh khắp nơi đều nằm đầy tướng sĩ bị thương, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi dược thảo nồng đậm. Chỉ thấy tiếng kêu rên cùng tiếng rên rỉ thống khổ không ngừng vang lên, các quân y quan cùng cứu hộ binh phụ trách chiếu cố rất bận rộn. Dù là Tô Ngọc Ninh các nàng đã trải đời nhiều, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của tướng sĩ bị thương, vẫn khiến các nàng biết được chiến tranh tàn khốc.
Tô Ngọc Ninh thăm tướng sĩ bị thương, thỉnh thoảng dừng bước, bắt chuyện vài câu với binh sĩ bị thương, tìm hiểu một phen tình huống thương thế của bọn họ.
Đối mặt đám người Tô Ngọc Ninh quan tâm, các tướng sĩ bị thương rất cảm động.
Dù sao các nàng là đại biểu Trương Vân Xuyên đến, nói rõ Trương Vân Xuyên vị phó sứ đại nhân này cũng chưa quên bọn họ.
Tô Ngọc Ninh ở sau khi thăm tướng sĩ bình thường, lại thăm Lâm Ủy đám tướng lĩnh ở dã chiến cứu hộ dinh dưỡng thương, an ủi một phen.
Tô Ngọc Ninh và Trương Vân Nhi ở lại dã chiến cứu hộ doanh xấp xỉ một canh giờ, lúc này mới cáo từ rời khỏi.
Sau khi đi ra khỏi dã chiến cứu hộ doanh, Tô Ngọc Ninh cùng Trương Vân Nhi ngồi xe ngựa quay về.
Trên xe ngựa, Tô Ngọc Ninh hỏi Trương Vân Nhi: “Đi dã chiến cứu hộ doanh một chuyến, muội có cảm thụ thế nào?”
“Quá thảm rồi.” Trương Vần Nhi lòng còn sợ hãi nói: “Ta thấy rất nhiều người mắt cũng đánh mất rồi, cánh tay cũng đứt...” “Còn có gì nữa?”
“Ta chưa nhìn kỹ.”
Tô Ngọc Ninh mở miệng nói: “Còn có chính là nơi các quan quần bị thương ở lại rất tốt, ăn uống đều có bảo đảm, thậm chí có chuyên gia chăm sóc.”
“Hôm nay thời tiết lạnh như thế, nhưng đại đa số tướng sĩ ngay cả một bộ nệm chăn cũng không có, chỉ có thể vài người chen chúc cùng một chô.”
“Ban ngày còn tốt, đến đêm tối khẳng định chịu rét, cái này bất lợi đối với dưỡng thương.” Trương Vần Nhi lúc này mới nhớ ra, rất nhiều binh sĩ bị thương quả thật như ngay cả một ít quần áo chống lạnh cũng rất thiếu thốn.
Bọn họ rất nhiều người đầu còn mặc quân phục vết máu loang lổ kia trên chiến trường, cả người tản ra một mùi hôi thối.
Trương Vân Nhi lập tức dựng thẳng lông mày, nói: “Ca ta không phải phân phối rất nhiều bạc cho dã chiến cứu hộ doanh sao, chẳng lẽ Sài Đại Bảo kia tự mình tham ô?” Trương Vân Nhi giận không thể kiềm chế, nói: “Tẩu tử, chúng ta đi tìm Triệu đại ca!”
“Hắn bây giờ là tri châu Trần Châu, bảo hắn mang Sài Đại Bảo tên tham quan này bắt lại”
Bạn cần đăng nhập để bình luận