Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 111: Ra tay (2)

Chương 111: Ra tay (2)
“Dương ca, bọn hắn có ý tứ gì vậy?” Một huynh đệ ném ánh mắt về phía Lý Dương.
Lý Dương vỗ một cái tát lên đầu của huynh đệ này: “Quản con mẹ nó ý tứ gì, xử bọn hắn là xong!”
“Các huynh đệ, giết!”
Lý Dương giơ đao, tựa như Bính Mệnh Tam Lang*, dẫn đầu lao về phía binh sĩ Tuần Bộ doanh kia.
bính mệnh: liều mạng; biệt hiệu này có thể liên tưởng tới nhân vật Thạch Tú trong Thủy Hử
“Giết!”
Binh sĩ Tuần Bộ doanh kia thấy bọn Lý Dương không những chưa nghe lời, thấy đối phương lao về phía hắn, cũng trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy sự không dám tin.
Nhưng đối mặt thanh đao lấp lánh kia, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi.
“Đội quan, đội quan!”
Binh sĩ Tuần Bộ doanh xoay người bỏ chạy: “Bọn hắn không nghe lời, muốn ra tay với chúng ta!”
Đội quan kia cũng đứng bật dậy.
Nhìn thấy đám người Lý Dương lao về phía bọn họ, cũng có chút ngẩn ra.
“Con mẹ nó, đây là tên ngu ngốc từ nơi nào tìm được vậy, sao mà hùng hổ như thế chứ?”
“Bảo bọn hắn đi cướp nhà giàu, ai bảo bọn hắn hướng tới Tuần Bộ doanh chúng ta?”
Nhìn thấy đám người Lý Dương khí thế hùng hổ lao tới, đám người Tuần Bộ doanh còn tưởng rằng là lưu dân tri phủ đại nhân mời đến không phân rõ địch ta.
“Đội quan, đánh hay không?”
Có binh sĩ Tuần Bộ doanh rút trường đao, đằng đằng sát khí.
“Đánh cái rắm hả!”
“Bọn hắn chém ngươi bị thương, ngươi tự mình trả tiền thuốc hả?”
Đội quan nhìn một lượt các lưu dân tay cầm binh khí kia, vội vàng hô: “Tránh một chút, đừng xảy ra xung đột với bọn hắn!”
Những kẻ này đều là tri phủ đại nhân âm thầm mời đến đối phó nhà giàu.
Tuần Bộ doanh bọn họ nếu thật sự trấn áp đám lưu dân này, vậy chẳng phải là đối nghịch với tri phủ đại nhân?
Tri phủ đại nhân nếu trách tội xuống, bọn họ không gánh vác nổi trách nhiệm này.
“Đi, đi!”
Đội quan Tuần Bộ doanh nắm lên bội đao của mình chạy về phía xa.
Hơn mười gã Tuần Bộ doanh trông coi cổng nam thành cũng chạy nhanh như chớp.
“Dương ca, bọn hắn chạy rồi!”
Nhìn thấy người Tuần Bộ doanh không đánh đã tan, ngược lại khiến cả đám người Lý Dương đầy mờ mịt.
Tuần Bộ doanh này gà mờ như vậy sao?
“Đừng quản bọn hắn, mở cổng trước!”
Lý Dương nhìn một lượt đám người Tuần Bộ doanh chạy so với thỏ còn nhanh hơn, cũng lười đi để ý tới bọn họ.
Cổng nam thành Ninh Dương phủ không có thủ vệ, bọn Lý Dương dễ dàng mở nó ra.
Bọn họ hướng về nơi hoang dã bên ngoài giơ đuốc làm tín hiệu.
Bọn Trương Vân Xuyên nhìn thấy trong thành bốc cháy, tràn ngập tiếng hô giết, không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì, trái tim cũng treo lên đến cổ họng.
Bây giờ nhìn thấy cổng thành phát tín hiệu, ngược lại làm hắn do dự.
“Cửu gia, bọn họ phát tín hiệu rồi!” Đại Hùng nhìn thấy cây đuốc chớp lên nơi xa, cũng hưng phấn hẳn lên.
“Các huynh đệ, cầm binh khí!”
Đám người Lão Quỷ, Lưu Hắc Tử cũng đều gọi huynh đệ của mình, chuẩn bị vào thành.
“Đừng vội, đừng vội.”
“Ta cảm thấy không thích hợp!”
Trong thành đột nhiên ra tay sớm, khiến trong lòng Trương Vân Xuyên ngược lại không tự tin.
Hẳn sẽ không là huynh đệ trong thành bại lộ, cho nên tri phủ Cố Nhất Chu đặt bẫy bọn họ chứ?
Trương Vân Xuyên vội vàng gọi Điền Trung Kiệt đến trước mặt nói: “Ngươi đi xem xét chuyện là thế nào, sao lại sớm ra tay.”
“Vâng!”
Điền Trung Kiệt cũng không do dự, đứng dậy liền chạy vội về phía cổng thành bên kia.
Chỉ một lát sau, Điền Trung Kiệt đã đi mà quay lại, hướng Trương Vân Xuyên báo cáo tình huống trong thành.
Biết được trong thành có lưu dân cũng ở lúc này ra tay cướp nhà giàu, Trương Vân Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Con mẹ nó thật đúng là đúng dịp.
“Thổi kèn!”
“Tiến công!”
“Vâng!”
Hai huynh đệ lập tức phồng quai hàm, thổi kèn lên.
“Tu ~”
Tiếng kèn tu tu vang lên ở trên không thành Ninh Dương, hùng hồn kích động.
Sau khi nghe được tiếng kèn, hơn một ngàn tám trăm sơn phỉ giặc cỏ đến từ các núi mai phục nơi hoang dã ngoài thành cũng đốt đuốc.
Núi non hoang dã vốn tối như mực, nhất thời biến thành biển đuốc.
“Các huynh đệ!”
“Xông lên!”
Ở trong tiếng hô to của mỗi đầu lĩnh, hơn một ngàn sơn phỉ giặc cỏ như gà chọi, bộc phát ra tiếng hò hét rung trời, lao về phía thành Ninh Dương.
Trong phòng khách tri phủ đại nhân trong thành, Cố Nhất Chu đang ung dung thưởng thức trà.
Nghe được nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng kèn, hắn cũng ngẩn ra.
“Đám lưu dân này cướp đồ thì cướp đồ đi, sao còn thổi kèn?”

Trong đêm đen, sơn phỉ giặc cỏ giơ đuốc chậm rãi ùa vào trong Ninh Dương phủ thành.
“Các huynh đệ!”
“Nhà giàu trong thành tùy tiện cướp!”
“Dân chúng nhà nghèo, đừng quấy rầy!”
Trương Vân Xuyên cưỡi ở trên một con ngựa cao to, trên mặt cũng tràn đầy hưng phấn.
Hắn vốn cho rằng tấn công Ninh Dương phủ thành, sẽ trải qua một trận ác chiến.
Nhưng ai biết dễ dàng vào được như vậy, cũng khiến hắn rất bất ngờ.
“Đừng thất thần nữa, làm việc!”
Trương Vân Xuyên ra lệnh một tiếng, sơn phỉ giặc cỏ hô to gọi nhỏ ở dưới đầu lĩnh của mình dẫn dắt, tựa như thủy ngân rót xuống đất, hướng về các hào môn đại trạch kia chạy đi.
Rất nhiều nơi trong thành đều cháy to, khói đặc cuồn cuộn.
Tri phủ Cố Nhất Chu âm thầm tổ chức lưu dân giả ở sau khi đánh cướp nhà giàu một phen, đã lặng yên rút lui.
Các nhà giàu này cũng đều có quyền thế.
Cố Nhất Chu cũng không dám đắc tội bọn họ quá mức, cho nên chỉ điểm đến là dừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận