Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 474: Xé rách da mặt (2)

Chương 474: Xé rách da mặt (2)
Lý Anh là Đô úy Truy Trọng doanh Tuần Phòng quân, trừ Đô đốc Cố Nhất Chu, Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân cùng với Giáo úy phụ trách chấp hành quân pháp, người khác quả thật không dám thật sự giết gã.
Trương Vân Xuyên sau khi bình tĩnh lại, cũng biết hắn nếu đánh chết gã, mình cũng không có kết quả tốt.
“Tất cả kính nhờ Diệp đại ca.”
Trương Vân Xuyên cố nén xúc động như muốn giết người ở trong lòng, quyết định giao gã cho Diệp Hạo.
Dù sao thân phận bọn lão bàn tính rất mẫn cảm.
Ở mặt ngoài là người Hắc Kỳ hội, trên thực tế lại là người Đông Nam nghĩa quân.
Một khi thân phận bại lộ, bọn họ bên này ngược lại không chiếm lý.
“Ừm.”
Diệp Hạo lập tức phân phó: “Lập tức đột thẩm, phàm là kẻ tham dự, mang hết đi!”
Hắc Kỳ hội là Đô úy Trương Đại Lang nâng đỡ lên, Trương Đại Lang lại là người của Diệp Hạo hắn.
Bây giờ Truy Trọng doanh bọn khốn kiếp này đối phó Hắc Kỳ hội, vậy chính là khiêu khích hắn vị Tham tướng này.
Hắn đột nhiên trở thành Tham tướng Tuần Phòng quân, rất nhiều người là không phục, lời đồn đãi chuyện nhảm rất nhiều.
Trong lòng Diệp Hạo vốn đã nghẹn một ngọn lửa.
Hắn bây giờ muốn mượn dùng một việc này, muốn những người không phục đối với mình nhìn xem, ai muốn ức hiếp hắn trẻ tuổi vô tri, đều phải cân nhắc một chút.
Diệp Hạo mang một đám người Truy Trọng doanh tham dự giết người diệt khẩu đưa hết đi.
Hắn cùng ngày liền dẫn người giam giữ những kẻ này, đưa đi Ninh Dương phủ.
Hắn là người của Lê Tử Quân, hắn hy vọng Lê Tử Quân chống lưng cho hắn.
Trương Vân Xuyên thì lưu lại trấn an đám người lão bàn tính, phụ trách giải quyết hậu quả.
Mấy chục huynh đệ gặp phải bí mật xử lý, bọn họ một lần nữa tìm phong thủy bảo địa tiến hành an táng.
“Đô úy đại nhân, chuyện này trách ta chưa cân nhắc chu toàn.”
Triệu Lập Bân nhìn thấy Trương Vân Xuyên tâm tình không tốt, chủ động thừa nhận sai lầm nói: “Lúc trước ta đi đòi người, có thể khiến bọn hắn kinh động, cho nên bọn hắn mới muốn giết người diệt khẩu.”
Lão bàn tính nghe vậy, cũng áy náy đứng dậy.
“Đại soái, ngài trừng phạt ta đi, ta có lỗi với huynh đệ chết đi.”
“Là ta không dẫn đội tốt, dẫn tới chúng ta bị Truy Trọng doanh binh tập kích.”
Đám người lão bàn tính gặp tập kích, chết ngay tại chỗ mấy chục người, bây giờ lại bị giết mấy chục người.
Hắn làm kẻ dẫn đội, trong lòng tương đối áy náy.
“Ngươi có thể ở bên trong cắn chặt không mở mồm, đã rất không tệ rồi.”
Trương Vân Xuyên cũng không trách cứ lão bàn tính bọn họ.
Dù sao một lần này Đông Nam nghĩa quân bọn họ di chuyển cũng tương đối gấp gáp, xuất hiện chuyện như vậy, cũng không thể tránh được.
“Chuyện này cũng không thể trách hết các ngươi.”
Trương Vân Xuyên nhìn bọn họ, nói: “Nếu thật sự trách, vậy chỉ có thể trách vận khí các ngươi không tốt.”
“Nhưng chuyện này đã xảy ra, phải hấp thụ giáo huấn, về sau làm việc cần càng thêm cẩn thận tỉ mỉ.”
Trương Vân Xuyên dặn dò bọn họ, nói: “Một lần này chúng ta xông vào đội quân nhu, xem như hoàn toàn đắc tội chết người Truy Trọng doanh bên kia rồi.”
“Về sau đối với người Truy Trọng doanh bên kia, phải cẩn thận đề phòng, phòng ngừa bọn họ trả thù.”
Diệp Hạo đã áp giải một đám hung thủ đi gặp Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám người Đô úy Truy Trọng doanh Lý Anh sẽ bị nghiêm trị.
Dù sao Hắc Kỳ hội chính là giúp đỡ phụ trách kiếm quân lương.
Bọn họ lạm sát kẻ vô tội, chuyện này nếu không nghiêm túc xử lý, Lê Tử Quân khó làm kẻ dưới phục tùng.
Nhưng đám người Đô úy Lý Anh nếu như bị nghiêm túc xử lý, vậy người phía sau bọn hắn khẳng định sẽ ghi hận đám Diệp Hạo, Trương Vân Xuyên.
“Được rồi, đừng ở chỗ này, các ngươi đi làm việc của mình.”
Bọn Trương Vân Xuyên sau khi an táng xong huynh đệ chết đi, bảo bọn Triệu Lập Bân tự đi làm.
“Vâng.”
Bọn Triệu Lập Bân biết Trương Vân Xuyên tâm tình không tốt, cho nên cũng đều ùn ùn cáo từ rời khỏi.
Khi rời khỏi, bọn Triệu Lập Bân và Lý Dương cũng bắt đầu nghị luận.
“Một lần này đại soái cùng Truy Trọng doanh bên kia xem như xé rách da mặt rồi.” Triệu Lập Bân thở dài nói.
“Ai nói không phải chứ.”
“Về sau chúng ta phải cẩn thận chút, đừng bị bọn hắn tính kế.”
“Đại soái chúng ta đối với chúng ta cũng vô cùng tốt.”
“Nghe nói lão bàn tính bọn họ gặp chuyện này, hắn không buông tay mặc kệ, ngược lại ngay lập tức đi cứu người, đi theo đại soái như vậy, trong lòng ta yên tâm.”
“Đúng, đại soái một lần này làm việc trượng nghĩa.” Lý Dương cũng gật đầu.
“...”
Trương Vân Xuyên một lần này khẩn cầu Diệp Hạo ra tay, trực tiếp cường thế xông vào nơi đội quân nhu trú đóng cứu người, tuy chưa cứu được tất cả người ra.
Nhưng hành động của Trương Vân Xuyên, khiến trong lòng Triệu Lập Bân, Lý Dương cùng với huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đều tương đối cảm động.
Lão bàn tính bọn họ những người này ở trong Đông Nam nghĩa quân, không tính là nhân vật gì lớn.
Lão bàn tính vị đầu lĩnh này cũng chỉ là một đầu mục nho nhỏ mà thôi.
Nhưng Trương Vân Xuyên lại mạo hiểm trở mặt với Truy Trọng doanh, mạnh mẽ xông vào cứu người.
Điều này làm Triệu Lập Bân, Lý Dương bọn họ những người đi theo Trương Vân Xuyên cảm thấy, vị đại soái này là đáng giá tùy tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận