Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1733: Đánh lui kẻ địch!

Chương 1733: Đánh lui kẻ địch!Chương 1733: Đánh lui kẻ địch!
Hoàng Hạo khẽ gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi.
“Tả Ky quân Kiêu Ky doanh giáo úy Hoàng Hạo, bái kiến phòng ngự sứ đại nhân!”
Hoàng Hạo đi tới trước mặt Lê Tử Quân, hướng hắn hành một lễ ôm quyền.
Lê Tử Quân không có ấn tượng gì đối với Hoàng Hạo, đối mặt Tả Ky quân vị tiểu tướng trẻ tuổi dáng người cao ngất này, hắn vẫn tỏ ra rất cao hứng.
“Hoàng giáo úy không cần đa lễ.” Lê Tử Quân nằm ở trên cáng hỏi: “Hoàng giáo úy, là tiết độ sứ đại nhân phái các ngươi đến tiếp viện chúng ta phải không?”
“Không biết các ngươi lần này mang đến bao nhiêu binh mã?”
Hoàng Hạo nhìn một lần Lê Tử Quân cùng đám người Lưu Vân vẻ mặt đầy quan tâm chung quanh, đành phải một năm một mười đáp lại. “Bẩm phòng ngự sứ đại nhân, ta lần này không phải phụng mệnh tiết độ sứ đại nhân đến tiếp viện.”
“Ừm?”
Lời vừa nói ra, chung quanh nhất thời có chút yên tĩnh.
Lê Tử Quân tò mò hỏi: “Vậy ngươi là phụng mệnh ai mà đến?”
“Ta là phụng mệnh Đông Nam tiết độ phủ phòng ngự phó sứ Trương Đại Lang, đặc biệt đến đả thông liên hệ với Tuần Phòng quân các ngươi.” “Tiết độ phủ bên kia bây giờ đã đánh mất phủ Ninh Dương, phủ Đông Sơn, hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, ngay cả Trần Châu chúng ta cũng không quản được, càng đừng nói phủ Lâm Xuyên.”
“Chẳng qua binh mã ta lần này mang đến không nhiều, chỉ có hơn hai ngàn người, bởi vì tình huống của Trần Châu chúng ta cũng rất không tốt “
Ở sau khi nghe Hoàng Hạo nói, mọi người mới vừa rồi còn vui mừng khôn xiết, nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Bọn họ còn cho rằng là tiết độ phủ phái ra viện quần.
Thì ra chỉ là phòng ngự phó sứ Trương Đại Lang phái ra một nhóm bộ đội nhỏ. Lê Tử Quân giờ phút này càng có chút thất vọng đối với tiết độ phủ. Hắn ở thành Lâm Xuyên khổ chiến hai tháng, trực tiếp cắt đứt liên hệ với tiết độ phủ.
Hắn vốn cho rằng tiết độ phủ sẽ phái binh cứu viện, nhưng ai biết cuối cùng vân là Trương Đại Lang phái ra một mũi binh mã tới đây. Tuy chỉ có bộ ky hơn hai ngàn người.
Nhưng nghĩ đến Trương Đại Lang còn phải đối phó Phục Châu Hổ Nha quân đánh vào Trần Châu, Lê Tử Quân cũng rất hiểu cho Trương Đại Lang.
“Thì ra ngươi là phụng mệnh Trương Đại Lang mà đến.” “Trương Đại Lang còn có thể nhớ chúng ta, quả nhiên là không dễ dàng.”
“Lê Tử Quân ta nợ Trương Đại Lang một cái nhân tình.”
Lê Tử Quân sau khi tìm hiểu đơn giản một phen tình huống, nói với Hoàng Hạo: “Bây giờ phía sau chúng ta có hơn vạn Phục Châu quân đã đuổi tới.”
“Binh mã các ngươi cũng không nhiều, sợ không phải đối thủ của truy binh Phục Châu quân.”
“Hoàng giáo úy, nơi đây không phải chỗ ở lâu, còn xin mau chóng hướng đông rút lui.”
Hoàng Hạo gật gật đầu: “Lê đại nhân, các ngươi đi trước, ta dẫn thủ hạ ngăn cản truy binh Phục Châu một phen.”
“Vậy làm phiền rồi.”
Bây giờ truy binh chớp mắt là đến, Hoàng Hạo cũng không nhiều lời với Lê Tử Quân.
Đám người Lê Tử Quân ở sau khi đạt được nước cùng một ít lương khô bọn Hoàng Hạo cho, liên tiếp tục bước lên đường
Chẳng qua so với lúc trước sĩ khí hạ thấp mà nói, hôm nay thắng lợi hội quân với bọn Hoàng Hạo, các tướng Sĩ Tuần Phòng quân cũng được ủng hộ.
Bọn họ không còn bộ dáng không khí trầm lặng mới vừa rồi, có một chút binh sĩ Tuần Phòng quân trên mặt có thêm vài phần vui mừng cùng nụ cười. “Lưu tham tướng, không biết Đổng giáo úy bọn họ ở nơi nào?”
Hoàng Hạo chưa nhìn thấy đám người Đổng Lương Thần, cho nên ở lúc tách ra với Lưu Vân, cố ý hỏi một câu.
Tham tướng Lưu Vân thanh âm trầm thấp nói: “Tứ Thủy doanh giáo úy Tạ Khang chất trận ở huyện Tử Cốc, Đổng giáo úy Trấn Sơn doanh từ đó dẫn bộ hạ đoạn hậu yểm hộ đại quân phá vây.”
“Bây giờ truy binh Phục Châu đã đuổi theo, ta
Hoàng Hạo ở sau khi biết được tình huống này, cảm xúc cũng rất trầm thấp.
Cản phía sau vốn là việc thập tử vô sinh, Đổng Lương Thần này hy vọng sống sót quả nhiên là rất xa vời. Nhớ ngày đó Đổng Lương Thần, Lưu Tráng còn cùng mình luyện đao, thời gian đó sống tiêu dao bao nhiều chứ.
“Lưu tham tướng, đa tạ báo cho biết.”
Hoàng Hạo chắp tay với tham tướng Lưu Vân, thu hồi suy nghĩ của mình. “Hoàng giáo úy, vậy chúng ta sau này gặp lại.”
Tham tướng Lưu Vân cáo từ Hoàng Hạo, sau đó đuổi theo đội ngũ rút lui, tiếp tục đi về hướng đông. Hoàng Hạo thì dẫn dắt mấy trăm ky binh Kiêu Ky doanh xoay người lên ngựa, đi lên nghênh đón truy binh Phục Châu quân. Không bao lâu, trên đường cái nơi xa liần xuất hiện một hàng dài uốn lượn.
Chỉ thấy cờ phướn tung bay, đao thương như rừng, một lộ đại quần đang cuồn cuộn hướng về phía trước tiến lên, bọn họ chính là Phục Châu quân truy kích đến.
Nhìn Phục Châu quân nơi xa, Hoàng Hạo tháo xuống cung cứng đầu vai, lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền quân lệnh ta, tiến công!”
Tiếng kèn to rõ vang lên, mấy trăm ky binh Kiêu Ky doanh tựa như mãnh hổ xuống núi, hướng về đội ngũ Phục Châu quân hành quần nơi xa hùng hổ lao tới.
Phía trước đội ngũ Phục Châu quân, phó tướng Lương Ngọc chợt ngẩng đầu. Hắn nhìn ky binh thổi quét đến, con ngươi kịch liệt co rút lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận