Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1572: Cọp cái! (2)

Chương 1572: Cọp cái! (2)Chương 1572: Cọp cái! (2)
Tống Đằng quỳ ở trên mặt đất nói: “Phụ thân, con có lôi, ngài đánh con đi, con chịu phạt.”
“Đồ khốn kiếp, lão tử bảo ngươi đứng lên!”
Tống Chiến giấu sợi roi dài đánh người kia đi, quay đầu nói với Tống Đằng: “Mau đứng lên, bằng không, lão tử quay đầu còn muốn thu thập ngươi!”
Tống Đằng cố chấp nói: “Cha, ngài tha thứ con, con mới đứng dậy.” “Được được được, mau đứng lên!” Tống Chiến mặt đen sì nhắc nhở: “Mẹ ngươi hỏi tới, cứ nói ta không đánh ngươi!”
“Ngươi nếu dám nói lung tung một chữ, lão tử quay đầu quật chết ngươi!” Ngay lúc này, Từ thị đã hùng hùng hổ hổ đến cửa Quân đường.
“Đại phu nhân, Tiết độ sứ đại nhân ở bên trong nói chuyện với đại công tử.”
Thân quân giáo úy Ba Đồ bước lên phía trước hai bước, ngăn cản một phen.
“Sao ta nghe nói có người đánh con tai”
Từ thị hướng về bên trong Quân đường nhìn lại, lớn tiếng nói: “Ai dám đánh con ta, hôm nay ta không để yên cho kẻ đó!”
Tống Chiến vội đi tới cửa, giả mù sa mưa hỏi: “Phu nhân, sao nàng lại tới đây?”
“Ta sao lại đến đây?” Từ thị trừng mắt nhìn Tống Chiến một cái, nói: “Chàng đánh Đằng Nhi?”
“Không có, sao có khả năng!”
Tống Chiến nháy mắt với Tống Đẳng, nói: “Nàng không tin nàng hỏi nói”
Tống Đằng cũng ởi tới cửa, giải thích: “Mẹ, cha không đánh con, khẳng định là có người nói lung tung.”
“Phụ thần yêu thương con như vậy, sao nỡ đánh con chứ.”
Tống Chiến ở một bên vẻ mặt đầy nụ cười phụ họa: “Đúng đúng đúng, ta sao có khả năng đánh người chứ.”
“Tống Chiến, ngươi tốt nhất đừng lừa lão nương, ngươi nếu dám đánh Đằng Nhị, vậy lão nương lật tung Tiết độ phủ của ngươi cho ngươi xeml”
“Phu nhân, nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ không đánh Đằng Nhi.”
“Hừ!”
“Mẹ, con đang chuẩn bị sau khi bái phỏng phụ thân, lại đi qua thăm ngài đây.”
Từ thị đi đến trước mặt Tống Đằng, ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Đằng Nhi, nghe nói con một mình chạy đến Trần Châu bên kia à?” Từ thị quan tâm hỏi: “Trương Đại Lang kia không làm khó dễ con chứ?” “Mẹ, con là trưởng sử Quang Châu Tiết độ phủ, cho Trương Đại Lang mười lá gan, hắn cũng không dám làm khó con.” “Vvậy cũng đúng!”
“Hắn nếu dám làm khó dễ con, mẹ cho cậu của con dẫn binh san bằng Trần Châu!”
Đối mặt vị lão nương dũng mãnh này, Tống Đằng chỉ có thể cười khổ. “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, vê sau đừng một mình chạy lung tung nữa.”
“Con nếu muốn đi chỗ nào, mang thêm một ít nhân thủ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
“Con nếu có chuyện gì, mẹ cũng không sống nữa..."
Từ thị nói xong, hốc mắt liền trở nên ươn ướt.
“Mẹ, không sao, không sao.” “Vậy được, các người nói chuyện trước.” Từ thị lau mắt nói: “Ta đi làm cho con đậu phụ rán con thích ăn nhất.”
“Đợi lát nữa làm xong rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm, hai mẹ con chúng ta cũng một thời gian rồi chưa cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng!”
Từ thị sau khi nói chuyện một chút với Tống Đằng, lại trừng mắt nhìn Tống Chiến vài lần.
“Có chuyện từ từ nói, chàng đừng đánh con ta, chàng nếu dám động thủ, ta nhất định không để yên cho chàng.”
Tống Chiến khoát tay: “Ai da, ta biết rồi, nàng yên tâm đi đi.” “Con, nhớ đợi lát nữa đến nhà sau cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng.”
Từ thị sau khi nhắc nhở Tống Đằng một câu, lúc này mới dẫn theo rất nhiều nha hoàn tráng phụ rời đi. Nhìn thấy Từ thị rời đi, Tống Chiến lau mồ hôi trên trán, xoay người đặt mông ngồi ở trên ghế, có chút nghĩ mà sợ.
“Phụ thân, con còn quỳ không?” Tống Đằng nhìn một lần lão cha ngồi ở trên ghế uống trà cho bớt kinh hãi, yếu ớt hỏi.
“Quỳ, quỳ cái rắm à!”
Tống Chiến sau khi tức giận mắng một tiếng, lúc này mới chỉ chỉ ghế dựa: “Ngồi xuống nói chuyện!”
Tống Chiến buông chén trà xuống, liếc con trai mình Tống Đằng một cái.
Hắn chậm rãi hỏi: “Con mang Hồ Chí Dũng thằng chó không nên thân kia đưa Về rồi?”
“Tất cả đều không thể giấu được phụ thân, hề hề.”
Trên mặt Tống Đằng tràn đầy nụ cười, khen tặng một câu.
“Hừ!”
Trong lỗ mũi Tống Chiến phát ra một tiếng hừ lạnh.
Hắn tuy ở Bình thành, nhưng nhất cử nhất động của con trai mình, hắn đầu rõ như lòng bàn tay. “Nói một chút đi, con đáp ứng Trương Đại Lang kia cái gì rồi?” “Con hẳn sẽ không là cắt đất cầu hòa chứ?”
Tống Chiến biết, trên đời này không có bữa trưa miễn phí.
Nếu Trương Đại Lang thả Hồ Chí Dũng, vậy khẳng định là con trai mình ở bên kia đã hứa hẹn cái gì. Bằng không lấy tính tình thối chỉ chiếm tiện nghi không chịu thiệt đó của Trương Đại Lang, sao có khả năng dễ dàng nhả ra thả người. Tống Đằng ủy khuất giải thích: “Cha, ngài một lần này oan uổng con rồi, con cũng không cắt đất cầu hòa.” “Ngài cho dù cho con mười lá gan, con cũng không dám làm như vậy.” Tống Chiến nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Hừ, tính ngươi con mẹ nó có tự mình hiểu lấy, ngươi nếu thật sự dám làm như vậy, lão tử đánh gãy chân của ngươi!”
Tống Chiến rất quan tâm hỏi: “Nói đi, con cùng Trương Đại Lang kia đàm phán như thế nào.”
“Cha, một lần này con mạo hiểm đi Trần Châu, Trương Đại Lang nhiệt tình bày tiệc khoản đãi con, đối với con cũng chưa triển lộ bao nhiêu địch ý.”
“Con cùng với Trương Đại Lang cũng đã tiến hành một phen nói chuyện thân thiết mà hữu hảo, bước đầu đạt thành một ít hiệp định miệng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận