Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1974: Loạn rồi! (2)

Chương 1974: Loạn rồi! (2)Chương 1974: Loạn rồi! (2)
“Đại tướng quân, ta nguyện ý tự mình dẫn thủ hạ đi trấn áp!”
Tham tướng Đặng Lỗi mở miệng nói: “Ta sẽ tự mình bắt Phùng Thành Song tới hỏi tội!”
Dương Văn Hậu nhìn chằm chằm Đặng Lỗi ước chừng nửa phút, ánh mắt Đặng Lỗi nhìn thẳng hắn, không có chút ý tứ trốn tránh.
Dương Văn Hậu trầm ngâm, sau đó hỏi: “Người nhà của ngươi cũng ở Tả Ky quân bên kia, ngươi không Lo lắng cho bọn họ sao?”
“Ha ha” Đặng Lỗi mở miệng nói: “Đại tướng quân, nếu không có ân thưởng thức để bạt của ngươi, không có đại tướng quân ngài mấy lần che chở, đầu của Đặng Lỗi ta đã sớm chuyển nhà”
“Ta có thể có thân phận địa vị hôm nay, đều là đại tướng quân cho”
“Ta có thể thành gia lập nghiệp, cũng đều không tách rời đại ân đại đức của đại tướng quân.”
Đặng Lỗi không thèm để ý nói: “Ta mới hơn ba mươi tuổi, nữ nhân con cái không còn thì không còn, ta không để ý!”
“Về sau có cơ hội, ta còn có thể lại tìm nữ nhân, lại sinh conl”
“Tốt!”
Đặng Lỗi nói một phen, khiến Dương Văn Hậu rất cảm động.
Tuy Đặng Lỗi cả người đều là tật xấu, nhưng hắn tác chiến rất dũng mãnh, Dương Văn Hậu đối với hắn là rất coi trọng.
Cho nên Đặng Lỗi vài lần phạm sai lầm Lớn, hắn đều dốc sức bảo vệ gã. Hôm nay Đặng Lỗi bánh ít đi, bánh quy lại.
Đối mặt cục diện lòng quân dao động, lòng người tan rã, Đặng Lôi vẫn kiên định đứng về phía Dương Văn Hậu. Dương Văn Hậu nói với Đặng Lỗi: “Vậy được, ngươi đi khuyên Phùng Thành Song một chút, hắn nếu nguyện ý dừng cương trước bờ vực, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ”
“Hắn nếu cố ý khư khư cố chấp, vậy thì kiên quyết trấn áp!”
“RÕI” Đặng Lỗi sau khi rời khỏi trung quân đại trướng, quay trở về nơi trú đóng của mình, tập kết binh mã dưới trướng mình.
Đặng Lỗi làm thân tín của Dương Văn Hậu, lương thực tiền bạc quân bị, vẫn Luôn đều là ưu tiên cung cấp chỉ ở dưới trung quân doanh. Lúc trước Đặng Lỗi và bộ đội sở thuộc Tả Ky quân Hà Khuê xảy ra chạm trán chiến đấu, Đặng Lỗi cứng rắn đánh bại hơn bổn ngàn binh mã của Tả Ky quân, giết giáo úy Hà Khuê. Có thể nói, Đặng Lỗi xem như một viên hãẫn tướng của Phục Châu Uy Vũ quân.
Hắn một lần này tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, chỉ một lát sau, binh mã dưới trướng đã tập kết xong, trực tiếp kéo ra ngoài.
Giờ phút này tham tướng Phùng Thành Song vừa chuẩn bị đầu hàng, còn vừa đang chờ đợi Tả Ky quân bên kia hổi âm.
Sau khi biết được Đặng Lỗi dẫn thủ hạ hướng về hắn bên này chạy ởi, bộ đội sở thuộc Phùng Thành Song cũng lập tức làm ra phản ứng.
Từng gã cung nỏ binh của Phục Châu quân ở phía sau bao cát cùng chiến hào lâm thời xây đắp xếp hàng, mũi tên hàn quang lập lòe nhắm ngay bên ngoài, như đối mặt đại địch.
Chỉ nghe tiếng ổn ào náo động vang lên, rất nhiều binh mã dưới trướng Đặng Lỗi từ nơi xa ép tới, điều này làm không khí trong doanh địa chợt trở nên khẩn trương.
Đặng Lỗi đội nón mặc giáp, øgiục ngựa đến trước doanh địa của Phùng Thành Song. Hắn nhìn binh mã dưới trướng Phùng Thành Song như đối mặt đại địch, sắc mặt lãnh khốc.
“Phùng Thành Song, ngươi đi ra cho tai”
Đặng Lỗi lớn tiếng kêu gọi. Nhưng hô hồi lâu, trong doanh địa lại không có chút phản ứng.
Đặng Lỗi lại tiếp tục hô: “Các tướng sĩ bên trong nghe, Phùng Thành Song thân là tham tướng Phục Châu quân ta, lại bởi vì thu lợi của Tả Ky quân, muốn dân các ngướơi ởi theo địch!” “Tả Ky quân kia cũng không phải Là thứ tốt đẹp gì!”
“Các ngươi một khi buông binh khí, bọn hắn sẽ giơ dao mổ, giết hết các ngươi!” “Bây giờ ta phụng mệnh đại tướng quân, đặc biệt tới bắt Phùng Thành Song người thông đồng với địch này!” “Việc này đều là chuyện của Phùng Thành Song, không quan hệ với người khác, các ngươi mau tránh ra, đừng tổn thương hòa khí!”
Đối mặt Đặng Lỗi kêu gọi, Phùng Thành Song đứng ở trong doanh địa, lại trước sau chưa lên tiếng.
“Hàng rào bên kia đều xô đổ chưa?”
“Bọn họ đang làm, hẳn là rất nhanh thôi!”
“Đi thúc giục bọn họ một chút, ta thấy Đặng Lỗi rất có khả năng thật sự ra tay!” “RỒI”
Đặng Lỗi bên này hô hồi lâu, nhưng mà Phùng Thành Song bên này không có lấy một chút phản ứng, điều này Làm Đặng Lỗi cũng không kiên nhân. Hắn quyết định thật nhanh, ra tay trấn áp!
“Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, đi vào bắt Phùng Thành Song cho ta, ai dám ngăn cản, giết không tha!” “RÕI”
Đặng Lỗi ra lệnh một tiếng, binh mã dưới trướng hăn nhanh chóng ép về phía trước, điều này không thể nghi ngờ cho bộ đội sở thuộc Phùng Thành Song áp lực cực lớn.
Mấy mũi tên vù vù bay ra ngoài, sau đó hung hăng cắm ở trên mặt đất. “Đường lớn mênh mông mỗi người một phía, đều là người của Phục Châu quân, chúng ta cũng không muốn thương tổn hòa khí!”
“Đừng đi tiếp về phía trước, tiến lên nữa, đều bắn chết!” Đối mặt bộ đội sở thuộc Phùng Thành Song cảnh cáo, đáy mất Đặng Lỗi hiện lên nét tàn nhân.
“Giết vào đi!”
“Giết!”
Tiếng kèn to rõ được thổi Lên, Lượng lớn binh mã dưới trướng Đặng Lỗi giơ tấm khiên, nâng trường mâu, phát động công kích đối với bộ đội sở thuộc Phùng Thành Song.
“Vù vù vùi!”
“Vù vù vùi!”
Ở lúc bộ đội sở thuộc Đặng Lỗi phát động công kích, cung nỏ binh của hai bên hầu như theo bản năng cũng ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận