Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 178: Tả Kỵ quân (1)

Chương 178: Tả Kỵ quân (1)
Hắn sau đó dẫn theo một đám huynh đệ trực tiếp từ cửa bắc thành mở rộng rút lui.
Nhìn thấy bọn Bàng Bưu rút ra, Trương Vân Xuyên ở ngoài thành tiếp ứng cũng dẫn người nghênh đón.
“Bàng đại ca, các ngươi được lắm nha!”
“Động tĩnh thật lớn nha!”
Trương Vân Xuyên chỉ vào trong thành nói: “Ngọn lửa này chiếu đỏ nửa bầu trời rồi!”
“Đừng nói nữa, cái đó không phải chúng ta làm.”
Bàng Bưu cười mắng: “Chúng ta ở trong thành rống mấy tiếng, đốt mấy căn nhà mà thôi.”
“Vậy trong thành sao động tĩnh lớn như vậy?”
“Nhắm chừng là đám lưu dân nhân lúc cháy nhà đi hôi của kia.” Bàng Bưu phân tích: “Đám lưu dân đó mỗi người đều sắp chết đói rồi.”
“Bây giờ có cơ hội, không cướp là kẻ ngốc!”
Trương Vân Xuyên nghe được trong thành truyền đến tiếng hô giết, cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Hóa ra bọn họ mạo hiểm tính mạng đánh thành Ninh Dương, đây là làm áo cưới cho người khác.
Nhưng hắn sau đó nghĩ, cảm thấy những kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của kia quậy ầm ĩ một chút cũng tốt.
Động tĩnh ầm ĩ lên, mới có thể hấp dẫn binh sĩ Giang Bắc đại doanh của Lưu Quang Đạt trở về.
“Nơi này không phải chỗ nên ở lâu, chúng ta nhanh đi thôi.”
Bây giờ thành Ninh Dương đã hoàn toàn loạn rồi.
Bọn Trương Vân Xuyên đã đạt tới mục đích, cho nên cũng không chần chờ, lập tức lại vội vàng rút lui.
Lúc trời sáng, hỗn loạn trong thành Ninh Dương lúc này mới kết thúc.
Cái này không phải Tả Kỵ quân phái binh trở về trấn áp.
Mà là trời đã sáng, rất nhiều kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của lo lắng bại lộ thân phận, cho nên ùn ùn trở về.
Bọn họ đám “sơn tặc” đốt giết đánh cướp cả một đêm này, lại lần nữa trở thành bình dân của thành Ninh Dương.
Những người này vừa giải tán, trong thành tự nhiên liền yên tĩnh.
Trên quan đạo đi thông huyện Đại Hưng, Lưu Quang Đạt dẫn dắt quân đội đang hành quân gấp.
Trong khói bụi cuồn cuộn, cờ phướn phần phật, có vài phần khí thế.
“Mau!”
“Mau chút nữa!”
Lưu Quang Đạt là lúc trời gần sáng đạt được thám báo bẩm báo.
Nói là huyện Đại Hưng gặp phải bộ đội sở thuộc Trương Vân Xuyên tập kích.
Bây giờ sơn tặc dưới trướng Trương Vân Xuyên đang ở trong thành đốt giết đánh cướp!
Sau khi nhận được tin tức, Lưu Quang Đạt cũng ngây dại.
Trương Vân Xuyên này bây giờ bị đại quân truy kích và tiêu diệt, không những không chạy, còn dám đi đánh huyện Đại Hưng? ?
Hắn ở ngoài sự kinh ngạc, là giận tím mặt.
Thế này quả thực chính là không để Lưu Quang Đạt hắn vào mắt!
Lưu Quang Đạt cũng hạ đạt mệnh lệnh, muốn binh mã các bộ nhanh chóng tụ tập về phía huyện Đại Hưng, nhất định phải tiêu diệt hết thuộc hạ của Trương Vân Xuyên, để trút mối hận trong lòng hắn!
“Báo!”
Lưu Quang Đạt dẫn người còn chưa đến huyện Đại Hưng đâu, một kỵ binh báo tin đã từ phía sau đuổi theo.
Lưu Quang Đạt sau khi nghe được tiếng chiêng phía sau, cũng ghìm lại chiến mã.
“Tham tướng đại nhân!”
Kỵ binh kia phong trần mệt mỏi chạy vội tới trước mặt Lưu Quang Đạt, bước qua yên xuống ngựa, ôm quyền hành lễ.
“Thành Ninh Dương gặp Trương Vân Xuyên dẫn dắt hơn vạn sơn tặc công kích, giáo úy đại nhân mời ngài phái binh về cứu viện!” Kỵ binh đó thanh âm dồn dập nói.
“Gì?”
“Trương Vân Xuyên đánh thành Ninh Dương rồi?”
Lưu Quang Đạt cũng là vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng!
Trương Vân Xuyên lại không mọc cánh, lúc này mới đánh huyện Đại Hưng, sao đột nhiên lại chạy đến thành Ninh Dương rồi? ?
Lưu Quang Đạt trừng mắt nhìn kỵ binh đó nói: “Ngươi con mẹ nó báo cáo láo quân tình, tin hay không lão tử quất ngươi!”
“Tham tướng đại nhân, ta, ta không nói dối quân tình mà.” Kỵ binh kia cũng là vẻ mặt đầy vô tội: “Trương Vân Xuyên thật sự đột gột tấn công thành Ninh Dương “
“Bốp!”
Lưu Quang Đạt nâng tay quất roi ngựa một phát.
“Trương Vân Xuyên vừa đánh huyện Đại Hưng, sao có khả năng tấn công thành Ninh Dương, ngươi con mẹ nó làm ảo thuật à!”
“Nhưng, nhưng mà...”

Buổi chiều hôm sau, bộ đội Tả Kỵ quân đông nghìn nghịt hành quân gấp chạy tới thành Ninh Dương.
Tham tướng Tả Kỵ quân Lưu Quang Đạt xa xa nhìn khói đen cuồn cuộn xộc lên trời trong thành, sắc mặt xanh mét.
Hắn vốn là ở huyện Đại Hưng bên kia truy kích Trương Vân Xuyên.
Nhưng sau khi biết thành Ninh Dương gặp gần vạn binh mã của Trương Vân Xuyên tập kích, hắn vẫn ngay lập tức dẫn dắt bộ đội chủ lực trở lại.
So với huyện Đại Hưng mà nói, tầm quan trọng của thành Ninh Dương không cần nói cũng biết.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, thành Ninh Dương lại bị công hãm một lần.
Giáo úy Lưu Lực lưu thủ thành Ninh Dương đã dẫn theo quan quân ở cổng thành nghênh đón.
“Tam thúc.”
Sau khi nhìn thấy Lưu Quang Đạt, giáo úy Lưu Lực cũng đi nhanh hai bước, chủ động nghênh đón.
“Trương Vân Xuyên đâu?”
Lưu Quang Đạt cưỡi trên lưng ngựa, sau khi nhìn chung quanh một cái, mở miệng hỏi Lưu Lực.
“Chạy, chạy rồi.”
Lưu Lực thấp giọng trả lời.
“Chạy về hướng nào?”
Lưu Lực chột dạ trả lời: “Hướng đông, không không, chạy hướng bắc.”
Ban đêm sau khi nghe nói là Trương Vân Xuyên đánh tới, Lưu Lực cũng ngay lập tức dẫn người chạy.
Thẳng đến sau khi trời sáng, sau khi xác định bọn Trương Vân Xuyên đã rút lui, hắn lúc này mới dẫn người về tới thành Ninh Dương.
Chỉ là thành Ninh Dương trải qua một đêm giày vò, sớm đã tràn đầy hỗn độn.
“Rốt cuộc chạy về hướng nào? ?”
Tham tướng Lưu Quang Đạt thấy Lưu Lực nói chuyện ánh mắt trốn tránh, sắc mặt lạnh lùng.
“Chạy hướng bắc!” Lưu Lực khẽ cắn môi trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận