Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1114: Hôn sự! (1)

Chương 1114: Hôn sự! (1)
Ở trên một chỗ lầu các đèn đuốc huy hoàng, Tiết Độ phủ đại tổng quản Phú Vinh đi cùng một nữ tử trẻ tuổi khí chất lạnh nhạt đang từ xa xa quan sát.
Nữ tử trẻ tuổi này không phải ai khác, chính là Giang Vĩnh Tuyết con gái Giang Vạn Thành.
Phương hướng bọn họ quan sát, chính là đoàn người Trương Vân Xuyên dọc theo bờ sông du lịch.
“Tiểu thư, vị mặc áo bào lam kia bên cạnh Tiết Độ sứ đại nhân chính là Trần Châu Trấn Thủ sứ Trương Đại Lang.”
“Vị Trương đại nhân này không tệ đâu.”
“Hắn có thân phận địa vị hôm nay, đó là ở trên chiến trường đao thật thương thật chém giết ra.”
Đại tổng quản Phú Vinh nở nụ cười đầy trên mặt, giới thiệu: “Đương nhiên, hắn tuy xuất thân binh nghiệp, lại không giống binh lính thô lỗ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy...”
Giang Vĩnh Tuyết vừa nghe đại tổng quản Phú Vinh giới thiệu, một đôi mắt đẹp chuyển động, cũng ở trên cao nhìn xuống đánh giá Trương Vân Xuyên.
Nàng thấy Trương Vân Xuyên không giống các công tử kia bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng oai hùng bất phàm.
Đặc biệt Trương Vân Xuyên giơ tay nhấc chân vô hình trung để lộ ra khí chất, rất hấp dẫn nàng.
Loại khí chất này khác với đám người đọc sách yếu ớt cùng quý công tử bị tửu sắc vét sạch thân thể, có thêm vài phần cứng rắn cùng khí phách, là bộ dáng nàng thích.

Hôm sau, Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành gọi con gái mình Giang Vĩnh Tuyết đến trước mặt.
“Tối hôm qua đã nhìn thấy Trương Đại Lang chưa?”
Giang Vạn Thành cưng chiều nhìn con gái của mình, cười hỏi.
Lão cố ý mời Trương Đại Lang cùng nhau ngắm đèn du ngoạn, chính là vì để con gái mình ở trên hội hoa đăng gặp vị tướng quân trẻ tuổi này một lần.
Xem nàng hài lòng hay không.
“Vâng, nhìn thấy rồi.”
Giang Vĩnh Tuyết nghĩ đến tối hôm qua âm thầm nhìn trộm người ta, gò má của nàng liền có chút đỏ lên.
“Con cảm thấy Trương Đại Lang như thế nào?”
Giang Vĩnh Tuyết có chút xấu hổ trả lời: “Trương Đại Lang này nhìn rất trẻ tuổi, bộ dạng cũng thuận mắt, thoạt nhìn so với đám quý công tử lỗ mãng kia mạnh hơn nhiều.”
“Vậy ta nhìn trúng rồi?”
Thấy không dễ dàng gì có một người lọt vào mắt con gái mình, Giang Vạn Thành rất vui vẻ.
“Vậy được, ta bây giờ phái người đi nói cho Trương Đại Lang, bảo hắn chuẩn bị đến đặt sính lễ cầu thân.”
Thấy cha mình muốn gả mình cho Trương Đại Lang, trong lòng của nàng đã vui mừng lại có chút mất mát.
“Cha, con gái không gả cho Trương Đại Lang đâu.”
Giang Vĩnh Tuyết làm nũng nói: “Con gái muốn cả đời ở lại bên cạnh phụ thân, chăm sóc phụ thân.”
“Như vậy sao được.”
Giang Vạn Thành cười trách cứ: “Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, con cũng trưởng thành rồi, nếu ở lại trong phủ, vậy thành gái lỡ thì không có người cần.”
“Hừ, không có ai muốn con còn không gả cho đâu.”
“Vậy không được, con nếu không gả đi, vậy cái mặt già này của ta cũng không biết đặt vào đâu.”
Giang Vĩnh Tuyết mỉm cười, nói với Giang Vạn Thành: “Cha, con mới từng gặp Trương Đại Lang một lần, cũng không biết hắn làm người rốt cuộc như thế nào.”
“Biết người biết mặt không biết lòng.”
“Cha không sợ đẩy con gái vào trong hố lửa à?”
Giang Vĩnh Tuyết nghiêm trang nói: “Bây giờ rất nhiều người tuy ở mặt ngoài là chính nhân quân tử, nhưng trên thực tế đều là ngụy quân tử giả vờ.”
“Nghe nói Trương Đại Lang này luôn mê tiền tài như mạng, vụng trộm giấu riêng không biết bao nhiêu bạc.”
Giang Vĩnh Tuyết có chút lo lắng nói: “Hắn bây giờ ở địa vị cao, bên cạnh lại không có lấy một nữ nhân, thực sự khiến người ta nghi ngờ.”
“Trương Đại Lang này âm thầm không biết qua lại với bao nhiêu nữ tử, nói không chừng so với các quý công tử kia còn tệ hơn.”
“Con vì ổn thỏa, con cảm thấy vẫn phải quan sát một phen kỹ càng, cũng không thể dễ dàng như vậy ủy thân cho hắn...”
Giang Vạn Thành sau khi nghe xong Giang Vĩnh Tuyết nói, cũng tán đồng gật gật đầu.
“Trương Đại Lang này tuy dũng mãnh thiện chiến, cũng nói năng bất phàm, nhưng dù sao cũng xuất thân quá hàn vi rồi.”
“So sánh với con gái của ta, quả thực chính là một cái trên trời, một cái dưới đất.”
Giang Vạn Thành trầm ngâm, sau đó nói: “Ta thấy hắn quả thật có chút không xứng với con gái bảo bối của ta, là ta cân nhắc không chu toàn.”
“Như vậy đi, ta bây giờ bảo hắn về Trần Châu, bảo hắn về sau đừng tới Giang Châu nữa.”
Giang Vạn Thành trấn an Giang Vĩnh Tuyết nói: “Con cũng không dùng sốt ruột, để sau cha lại xem xét một phen cho con, nhất định chọn cho con một người các phương diện đều khiến con hài lòng.”
Giang Vĩnh Tuyết nghe vậy, có chút tức giận.
“Cha, con chỉ là nói cần quan sát hắn kỹ thêm một phen, cũng không nói xem thường xuất thân của hắn, ngài đuổi hắn về Trần Châu làm gì.”
“Con nói muốn cân nhắc một chút, cái này không phải là không coi trọng sao?” Giang Vạn Thành cố ý giả ngu.
“Ai nói không coi trọng, con chỉ là nói... ”
Giang Vĩnh Tuyết còn chưa nói xong, lập tức ý thức được cái gì, đỏ bừng cả mặt.
Giang Vạn Thành nhìn Giang Vĩnh Tuyết mặt đỏ bừng, nhịn không được cười ha ha.
“Ai da, lúc này còn chưa xuất giá đâu, khuỷu tay đã treo ra bên ngoài rồi...”
Đối mặt lão cha mình cười ha ha, mặt Giang Vĩnh Tuyết cũng đỏ đến cổ.
Mình trúng kế rồi.
“Cha, ngài trêu đùa con, con không để ý tới cha nữa!”
Giang Vĩnh Tuyết đứng lên, mặt đỏ bừng dậm chân một cái, giống như một trận gió rời khỏi sảnh bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận