Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 915: Dối trên lừa dưới (2)

Chương 915: Dối trên lừa dưới (2)
Hắn ở dưới mọi người vây quanh, cất bước tiến vào trong thôn.
Gia cầm súc vật nuôi dưỡng trong thôn sớm đã bị ăn sạch, tiếng chó sủa cũng không có, hơn nữa mỗi nhà đều đóng cửa, tỏ ra đặc biệt lạnh lẽo.
“Đại công tử, mời.”
Thôn lão mời đại công tử Tống Đằng tiến vào một tiểu viện lụi bại, một người phụ nữ dẫn theo mấy đứa trẻ gầy trơ cả xương đã chờ ở trong sân.
Chỉ thấy người phụ nữ mặc quần áo đầy mụn vá, xanh xao vàng vọt, mấy đứa nhỏ sợ hãi tránh ở phía sau người phụ nữ.
“Vị này là đại công tử, còn không tới bái kiến.”
Thôn lão đưa mắt ra hiệu với phụ nhân, phụ nhân kia lập tức kéo mấy đứa nhỏ quỳ xuống hành lễ, tỏ ra co quắp bất an.
“Mời mau mau đứng lên.”
Tống Đằng cất bước tiến lên, đỡ người phụ nữ cùng mấy đứa nhỏ dậy.
Nhìn thấy bộ dáng gầy trơ cả xương kia của phụ nhân cùng đứa nhỏ, cảm xúc trong lòng hắn rất không phải.
“Đại công tử, nam nhân nhà nàng ấy năm trước chết trận ở Lương thành.” Thôn lão giới thiệu.
Tống Đằng khẽ gật đầu, hắn quan tâm hỏi người phụ nữ: “Tuyết sắp rơi đến nơi rồi, lương thực cùng củi trong nhà có đủ không?”
Người phụ nữ sau khi nhìn thôn lão, có chút co quắp bất an nói: “Đủ, đủ rồi.”
“Dẫn ta đi xem lương thực của nhà ngươi.” Tống Đằng mở miệng nói.
“Vâng.”
Người phụ nữ dẫn Tống Đằng vào phòng, lật ra tấm ván gỗ đậy cái chum to, lộ ra lương thực bên trong.
Sau khi nhìn thấy chỗ lương thực này, trong lòng Tống Đằng hơi trấn an một chút.
Chỗ lương thực này tuy không nhiều, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút, vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ qua mùa đông này.
“Trong nhà các nàng không có lao động khỏe mạnh.”
Tống Đằng sau khi từ trong phòng đi ra, nói với thôn lão: “Ta thấy củi không nhiều.”
“Các ngươi quay đầu lại chặt giúp một ít củi đưa tới đây.”
Tống Đằng phân phó: “Bây giờ chính là thời buổi rối ren, cuộc sống của mọi người gian nan, nhất định phải đồng lòng hợp sức, dìu dắt lẫn nhau nhau.”
“Vâng.”
Tống Đằng ở dưới thôn lão cùng các quan viên dẫn dắt, lại ở mấy nhà dân chúng xem xét một phen.
Nhìn thấy nhà dân chúng tuy thiếu mặc thiếu ăn, nhưng sống qua mùa đông này vẫn là có thể.
“Đại công tử, nếu không hôm nay chúng ta chỉ xem đến nơi đây thôi.”
Sau khi đi ra khỏi một sân nhà, một quan viên đề nghị: “Ta đã sai người bày tiệc ở trong thị trấn...”
Tống Đằng đối mặt ý tốt của quan viên này, lại từ chối.
“Đã đến đây, vậy xem thêm mấy nhà.”
Tống Đằng mở miệng nói: “Ta muốn xem bọn họ còn có cái gì khó xử không, chúng ta có thể giải quyết thì hỗ trợ giải quyết.”
Tống Đằng nói xong, lại đi về phía một căn nhà bên cạnh, mở cửa chính ra, cửa lại không chút sứt mẻ
“Đại công tử, hộ này không có người.”
“Đại công tử, ngài một đường xe ngựa mệt nhọc, đã xem nhiều như vậy rồi, nếu không ngài đi nhà của ta ngồi một chút, ta đun một chút nước ấm cho đại công tử...”
Thôn lão vội bước lên phía trước mở miệng giải thích.
“Không đúng nha.”
Tống Đằng nói: “Cái cửa này rõ ràng là cài từ bên trong.”
Tống Đằng lại gõ cửa, bên trong không có bất cứ phản ứng gì.
“Các ngươi trèo tường vào, xem xem bên trong có người hay không.”
Thấy ánh mắt trốn tránh của thôn lão, Tống Đằng cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức phân phó đối với thân vệ tùy tùng một tiếng.
Mấy gã thân vệ đáp, bọn họ thân thủ nhanh nhẹn trèo tường vào sân nhà, từ bên trong rút then cài cửa ra.
“Đại công tử, bên trong có người.”
Thân vệ tiến vào trong nhà nhìn một chút, sau đó lại đi ra.
Tống Đằng nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Hắn sau khi quay đầu trừng mắt nhìn thôn lão cùng quan viên tùy tùng một cái, mặt đen sì tiến vào trong nhà.
Chỉ thấy trong căn nhà lạnh buốt người, một bà lão cùng một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo mấy đứa nhỏ cuộn mình cùng một chỗ.
Trên người bọn họ chỉ có mảnh vải tàn phá che đi bộ vị mẫn cảm, đang run bần bật.
Sau khi thấy một màn như vậy, trong lòng Tống Đằng đau xót, lập tức cởi xuống áo choàng của mình, cất bước đi qua đắp ở trên người các nàng.
“Vì sao không nhóm lửa sưởi ấm.”
Tống Đằng mặt đen sì hỏi.
“Bọn họ, bọn họ nói có đại quan sắp tới, bảo chúng ta tránh ở trong nhà, không cho chúng ta nhóm lửa...” Phụ nhân trẻ tuổi trả lời.
“Khốn kiếp!”
Tống Đằng nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn đoàn người thôn lão, tức đến mức sắc mặt xanh mét.
“Đại công tử bớt giận.”
Đám người thôn lão đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cả người run bần bật.
“Nói, vì sao phải làm như vậy!” Tống Đằng lớn tiếng quát hỏi.
“Đại công tử, chúng ta cũng là bất đắc dĩ nha.”
“Đây đều là Trương đại nhân phân phó.”
Thôn lão giải thích: “Trương đại nhân nói, chỉ cần dựa theo hắn phân phó, về sau sẽ phân phối cho thôn chúng ta năm thạch lương thực.”
“Trong thôn chúng ta thật sự không còn gì để ăn nữa, nếu không có năm thạch lương thực này, thôn chúng ta sợ là phải có người chết đói.”
Ánh mắt Tống Đằng như đao hướng về phía Trương huyện lệnh của địa phương.
“Ngươi không phải nói trong huyện các ngươi có đủ lương thực qua mùa đông sao, vì sao phải lừa gạt ta!”
Trương huyện lệnh quỳ xuống đất sợ hãi giải thích: “Đại công tử, ta cũng là bất đắc dĩ mà.”
“Ta biết tiết độ phủ bây giờ cũng cuộc sống gian nan, cho nên không muốn đưa tay đòi tiền bạc lương thực từ tiết độ phủ, chúng ta muốn tự mình chịu đựng một chút...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận