Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 510: Đội thám báo (1)

Chương 510: Đội thám báo (1)
Đề nghị của Trương Vân Xuyên được Diệp Hạo tán thành, đó chính là bố trí từng tầng phòng vệ, xây dựng vài tuyến phong tỏa, để ngăn trở sơn tặc.
Nếu phòng tuyến thứ nhất bị đột phá, vậy còn có phòng tuyến thứ hai.
Phòng tuyến thứ hai bị đột phá, còn có phòng tuyến thứ ba.
Hơn nữa sau khi phòng tuyến thứ nhất bị đột phá, Tuần Phòng quân của phòng tuyến thứ nhất có thể lui về, ở phía sau xây dựng phòng tuyến thứ tư.
Như thế lặp lại tuần hoàn, cho dù nhiều sơn tặc nữa, vậy cũng chỉ có thể mệt mỏi.
“Chúng ta trừ xây dựng mấy phòng tuyến này, còn nên để lại một mũi quân đội ở hậu phương đợi lệnh.”
“Một khi phía trước căng thẳng, có thể điều động tiếp viện bất cứ lúc nào.”
Trương Vân Xuyên ở lúc hoàn thiện kế hoạch tác chiến, lại bổ sung một ít chi tiết.
“Được, nghe ngươi hết.”
Tham tướng Diệp Hạo lúc trước là hai mắt một mảng tối om, căn bản không biết làm thế nào.
Cho nên hắn dứt khoát làm chưởng quầy phủi tay, ở trên bài binh bố trận, quyết định tất cả đều nghe Trương Đại Lang.
“Trương huynh đệ, bài binh bố trận như thế nào, ngươi cũng nói một chút.”
Diệp Hạo tiếp tục trưng cầu ý kiến của Trương Vân Xuyên.
“Ta chỉ nói một ít suy nghĩ của mình, định đoạt như thế nào, tất cả đều nghe Diệp đại ca.”
Quân tình khẩn cấp, Trương Vân Xuyên cũng biết Diệp Hạo cái gì cũng không hiểu, vì thế không chối từ.
“Đặng Giáo úy là hãn tướng trong Tuần Phòng quân, tác chiến rất dũng mãnh.”
Trương Vân Xuyên nhìn một lần Đặng Kiệt khoanh tay không nói lời nào, khen gã một câu.
Mọi người nghe vậy, đều đầy mờ mịt.
Mới vừa rồi hai người còn dựng râu trừng mắt, Trương Đại Lang này là uống lầm thuốc, thế mà trước mặt mọi người khen tặng Đặng Giáo úy.
Đặng Kiệt càng có chút ngẩn ra, không biết trong hồ lô của Trương Đại Lang bán thuốc gì.
“Phi Báo doanh cũng là doanh giỏi đánh hàng đầu trong Tuần Phòng quân ta.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Cho nên phòng tuyến thứ nhất cùng thứ hai này, ngoài Phi Báo doanh của Đặng Giáo úy ra còn ai nữa.”
Đặng Kiệt nghe xong lời này, nhất thời phản ứng lại.
Đây nào phải khen mình, đây là muốn nâng lên để hại mình mà.
Để Phi Báo doanh của mình đi đóng giữ phòng tuyến thứ nhất, thứ hai, vậy bọn họ sẽ trực diện sơn tặc tấn công.
Sơn tặc bây giờ vội vàng muốn chạy trốn, vậy còn không liều mạng với bọn họ à?
“Không được không được.”
Đặng Kiệt lắc đầu như trống bỏi.
“Ta cảm thấy cơ hội kiến công lập nghiệp này nên nhường cho Trấn Sơn doanh hoặc Bàn Thạch doanh.” Đặng Kiệt mở miệng nói: “Phi Báo doanh chúng ta sẽ không tranh công với các ngươi.”
Diệp Hạo cũng đã biết ý tứ của Trương Vân Xuyên, đó là đặt Phi Báo doanh của Đặng Kiệt ở phía trước tiêu hao sơn tặc.
Trấn Sơn doanh cùng Bàn Thạch doanh của bọn họ thì có thể núp ở phía sau, bảo tồn thực lực.
“Đặng Giáo úy, ta thấy Trương huynh đệ nói rất đúng.”
Tham tướng Diệp Hạo mở miệng nói: “Phi Báo doanh các ngươi dũng mãnh thiện chiến, đó là điều mọi người đều biết, do các ngươi chống đỡ ở phía trước, chúng ta nhất định có thể ngăn trở sơn tặc.”
“Phi Báo doanh các ngươi liền phụ trách phòng tuyến thứ nhất, thứ hai đi.”
“Tham tướng đại nhân...” Đặng Kiệt còn muốn từ chối.
Diệp Hạo trực tiếp phất tay ngắt lời Đặng Kiệt: “Ta bảo Phi Báo doanh các ngươi chống đỡ ở phía trước, đó là tín nhiệm đối với các ngươi, các ngươi cũng không nên cô phụ ta nha.”
“Nếu ngăn không được sơn tặc, đến lúc đó ta chỉ bắt ngươi để hỏi.”
“Rõ.”
Đặng Kiệt khó chịu giống như ăn ruồi bọ.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Tham tướng Diệp Hạo, hắn đành phải cực kỳ không tình nguyện đáp ứng.
“Ngô Giáo úy.”
“Có mạt tướng!”
“Bàn Thạch doanh các ngươi binh lực không nhiều, liền phụ trách phòng tuyến thứ ba.”
Diệp Hạo phân phó Giáo úy Bàn Thạch doanh Ngô Đức: “Bàn Thạch doanh các ngươi lấy đại bộ phận binh lực bố trí ở quan đạo, bộ phận nhỏ binh lực trông giữ đường nhỏ.”
“Rõ!”
“Trương huynh đệ, Trấn Sơn doanh các ngươi trước tiên ở phía sau đợi lệnh.”
Trấn Sơn doanh trong tay Trương Vân Xuyên có hơn ba ngàn người, Diệp Hạo chuẩn bị giữ bọn họ lại phía sau đảm đương đội dự bị, bảo tồn thực lực.
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên nghe vậy, nhếch miệng cười lên.
So với Trương Vân Xuyên cao hứng mà nói, sắc mặt Giáo úy Phi Báo doanh Đặng Kiệt tỏ ra vô cùng khó coi.
“Tốt, bây giờ các ngươi đều tự đi chuẩn bị!”
“Một lần này tuyến phía nam chúng ta cần phải ngăn được sơn tặc!”
“Không thể để một tên sơn tặc nào chạy mất!”
“Lập công ta đi xin thưởng, nếu ai trước mặt nghe theo sau lưng chống đối, không nghe hiệu lệnh, ta nhất định không dễ dàng tha cho!”
Diệp Hạo sau khi lại dặn dò một số việc, lập tức tuyên bố tan họp.
Trương Vân Xuyên sau khi quay về nơi ở tạm thời của Trấn Sơn doanh, mang Đại Hùng, Đổng Lương Thần bọn họ các Đô úy này đều triệu tập lại.
“Một lần này có huynh đệ Phi Báo doanh, Bàn Thạch doanh chống đỡ ở phía trước, Trấn Sơn doanh chúng ta phụ trách ở phía sau dọn dẹp cá lọt lưới.”
Nghe được Trấn Sơn doanh bọn họ không cần chống đỡ ở tuyến một đi giao chiến với sơn tặc, trong lòng bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong Ngọa Ngưu sơn này số lượng sơn tặc đông đúc, rất nhiều đều là vong mệnh đồ.
Huống hồ bây giờ sơn tặc lại là muốn chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận