Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1810: Thanh tẩy tàn khốc! (2)

Chương 1810: Thanh tẩy tàn khốc! (2)Chương 1810: Thanh tẩy tàn khốc! (2)
Bọn họ biết được chung quanh phủ trưởng sử bắt đầu đánh, điều này làm bọn họ đều có chút ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện eÌì.
Trịnh Vĩnh Minh trấn thủ sứ kiêm nhiệm đô đốc Giang Châu quân của bọn họ đi dự tiệc.
Không có quân lệnh của Trịnh Vĩnh Minh, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện điều động quân đội.
Cho nên các tham tướng, giáo úy trong trấn thủ phủ tụ tập cùng một chỗ, tranh luận đỏ mặt tía tai vì xuất binh đi cứu viện hay không. Có người muốn xuất binh đi tiếp viện phủ trưởng sử. Lập tức có người đưa ra ý kiến phản đối, nói không có quân lệnh, tự tiện điều động quân đội là mưu nghịch. “Các ngươi nếu không xuất binh, ta tự mình dân binh đi”
Một tham tướng của trấn thủ phủ thấy không thể thuyết phục đối phương, hắn lập tức mở miệng nói: “Nếu xảy ra chuyện øì, một mình ta chịu trách nhiệm!” Tham tướng này là thân tín của Trịnh Vĩnh Minh, hắn biết được hôm nay trưởng sử Giang Vĩnh Vân muốn ra tay đoạt quyển.
Chỉ là bây giờ bên kia đột nhiên đánh nhau, nghe nói còn là một mũi quân đội vừa mới vào thành, hắn ý thức được tình huống không thích hợp, cho nên muốn xuất binh đi hỗ trợ.
“ĐH”
Tham tướng này lập tức dẫn theo hai tham quân cùng mấy giáo úy dưới trướng không để ý người khác phản đối, vội vã ra khỏi đại sảnh trấn thủ phủ. “Đi đâu thế?”
Bọn họ mới vừa đi đến trong sân, trước mặt liền thấy tiết độ phủ giáo úy Trần Trường Hà đến nơi này.
Tham tướng này nhìn Trần Trường Hà một cái, sắc mặt hơi thay đổi.
Tham tướng lớn tiếng nói: “Trần giáo úy, trong thành có người mưu nghịch, ta muốn dẫn quân đi dẹp loạn!”
Trần Trường Hà nhìn tham tướng này một lần, cười lạnh một tiếng, sau đó từ trong lòng lấy ra một phần thủ lệnh đóng dấu đại ẩn tiết độ sứ.
“Tiết độ sứ đại nhân có lệnh, Giang Châu quân toàn bộ quan quân đô úy trở lên, lập tức đến trấn thủ phủ Nghị Sự đường chờ đợi quân Lệnh!”
“Được rồi”
Tham tướng này thấy Trần Trường Hà lấy ra thủ lệnh, trong lòng giật mình, đồng thời không dám trước đám đông làm trái quân lệnh, đành phải dẫn người lui về trong đại sảnh.
“Lưu tham tướng, phái người đi gọi toàn bộ quan quân đô úy trở lên tới nghe lệnh” Trần Trường Hà sau khi cất bước tiến vào đại sảnh, đưa ánh mắt đối với một tham tướng.
“RÕI”
Lưu tham tướng này lập tức sai người đi triệu hổi toàn bộ quan quân đô úy trở lên của Giang Châu quân đến trấn thủ phủ Nghị Sự đường. “Đi truyền lệnh, cứ nói đô đốc đại nhân có lệnh, muốn quan quân đô úy trở lên lập tức tới nghe lệnh”
Lưu tham tướng ở lúc phái người đi truyền lệnh, cũng chưa nói mệnh lệnh của tiết độ sứ đại nhân, mà là giả truyền quân lệnh của đô đốc Trịnh Vĩnh Minh.
Trên thực tế trong thành đánh nhau, nội bộ Giang Châu quân cũng sóng ngầm dâng trào.
Một ít quan quân biết nội tình hưng phấn không thôi, bởi vì một khi bên trên đoạt quyền thành công, khẳng định sẽ thanh tẩy đối với nội bộ Giang Châu quân, vậy bọn họ liền có thể thượng vị. Khi biết được đô đốc Trịnh Vĩnh Minh muốn bọn họ lập tức đi Nghị Sự đường, bọn họ cảm thấy cơ hội của bọn họ tới rồi.
Cho nên không chút hoài nghi, lập tức chạy tới trấn thủ phủ Nghị Sự đường. Nhưng bọn họ những người này vừa đến trấn thủ phủ, lập tức bị vệ đội binh sĩ tiết độ phủ tiếp quản nơi này giải trừ binh khi.
Bọn họ sau khi tiến vào Nghị Sự đường, phát hiện ngồi ở thủ vị không phải đô đốc Trịnh Vĩnh Minh của bọn họ, mà là giáo úy vệ đội tiết độ phủ Trần Trường Hà.
“Trần giáo úy, Lưu tham tướng bọn họ đều ở chỗ này, ngươi có tư cách gì ngồi ở thủ vị!”
Thấy Trần Trường Hà ngồi ở thượng vị, đám người tham tướng, giáo úy đứng chung quanh, có thân tín của đô đốc Trịnh Vĩnh Minh đưa ra nghi ngờ.
“Ha ha”
Trần Trường Hà cười lạnh một tiếng nói: “Ta phụng mệnh tiết độ sứ đại nhân, tiếp quản Giang Châu quân, ngươi cảm thấy ta có tư cách ngồi ở chỗ này hay không?”
Trần Trường Hà nói xong, còn mang thủ lệnh quøơ quơø, giáo úy nọ đưa ra nghi ngờ nhất thời không hé răng nữa.
Không ít quan quân đô đốc Trịnh Vĩnh Minh cùng trưởng sử Giang Vĩnh Vân xếp vào đến đây đều sắc mặt xanh mét, bọn họ ý thức được tình huống không thích hợp. Nhưng bọn họ hồ đồ bị Lừa gạt đến, bây giờ căn bản không có cách nào rời khỏi căn phòng này, điều này làm bọn họ lòng nóng như lửa đốt.
Một lát sau, quan quân đô úy trở lên của Giang Châu quân đều bị triệu tập lại. “Trần giáo úy, trừ bốn giáo úy thủ thành đang trực, người khác đều đã đến đông đủ”
Lưu tham tướng sau khi kiểm kê nhân số một phen, hướng Trần Trường Hà tiến hành bẩm báo.
“Được, ta biết rồi.”
Trần Trường Hà đứng dậy, cất bước đi về phía Lưu tham tướng.
“Ngươi theo ta ra ngoài một phen, ta nói chút chuyện cho ngươi.”
“Vâng!”
Ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào, Lưu tham tướng ởi theo Trần Trường Hà đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thủ Lệnh Trần Trường Hà cầm là thật hay không?” “Ta thấy chuyện sợ là bại lộ rồi, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài, kéo đội ngũ ra.” Trần Trường Hà và Lưu tham tướng vừa ra, các tướng lĩnh tụ tập trong đại sảnh liền tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, thấp giọng nói chuyện với nhau. “Trần giáo úy, không biết ngươi có gì phân phó?”
Lưu tham tướng theo Trần Trường Hà đi ra khỏi phòng, trong lòng cũng nghi hoặc, không biết Trần Trường Hà muốn nói riêng cái gì với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận