Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 331: Không bàn nữa (1)

Chương 331: Không bàn nữa (1)
Khi một ít người trong thôn trang nghe được động tĩnh đi ra xem xét, trừ thi thể khắp nơi, đã không thấy bóng dáng đám người Lưu Hắc Tử nữa.
“Tam thiếu gia, tam thiếu gia!”
Nhìn thấy Trần gia tam thiếu gia ngã trong vũng máu, có gia đinh Trần gia sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy qua.
“Nhanh đi bẩm báo gia chủ, chúng ta gặp tập kích!”
Nha hoàn hạ nhân trong thôn trang đều đi ra, ngửi mùi máu tươi nồng đậm kia, có người ‘Ọe ọe’ nôn mửa.
Ở dưới sự bối rối, có người vội vã đi bẩm báo với Trần gia.

Đoàn người Ngô Thế Minh mặt xám mày tro trở về Tứ Thủy huyện thành.
“Các ngươi đây là làm sao vậy?”
Đám người Triệu Văn Nghĩa nhìn đoàn người Ngô Thế Minh toàn thân tràn đầy vết thương, nâng đỡ lẫn nhau, cũng chấn động.
Không phải đi Hàn gia phúng viếng, sau đó nhân tiện hòa giải sao?
Sao mỗi người chật vật như thế?
“Triệu công tử, ta thiếu chút nữa đã không gặp được ngươi rồi.”
Ngô Thế Minh đi đến trước mặt Triệu Văn Nghĩa, thở phì phì nói: “Lập tức điều binh, đi diệt Hàn gia!”
“Bọn hắn quả thực làm phản rồi!”
“Ta là đi phúng viếng, bọn hắn ngay cả ta cũng đánh!”
Ngô Thế Minh chỉ vào vết thương trên mặt mình nói: “Ngươi xem ta cũng bị bọn hắn đánh cho phá tướng, thiếu chút nữa đã chết ở trong tay bọn hắn.”
“Hàn gia bọn hắn bây giờ lợi hại nha, ai cũng kiêu ngạo không nói nên lời.”
“Ta thấy cũng không cần thiết đàm phán hòa bình nữa, đánh đi, thu thập Hàn gia, thuận tiện trút giận cho ta!”
Ngô Thế Minh sắc mặt xanh mét, đang lớn tiếng ồn ào đòi xử trí Hàn gia.
“Các ngươi còn thất thần làm gì, mau đưa Ngô huynh đi y quán!”
Diệp Hạo nhìn thấy Ngô Thế Minh cũng bị người Hàn gia đánh, trong lòng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Hàn gia này bây giờ to gan như vậy rồi sao?
Ngô gia chính là chỗ dựa của Hàn gia bọn họ.
Bọn họ ngay cả chỗ dựa cũng không nể mặt? ?
“Ta nuốt không trôi cơn giận này, phải thu thập Hàn gia!”
“Bọn hắn ngay cả ta cũng dám đánh, ta thế nào cũng phải trút được cơn tức này mới được!”
“Ngô huynh, ngươi yên tâm, chuyện này giao cho chúng ta, ngươi đi trị thương trước.” Triệu Văn Nghĩa bảo người đưa Ngô Thế Minh đi y quán trị thương.
Đợi sau khi Ngô Thế Minh được đưa đi, sắc mặt Triệu Văn Nghĩa lập tức âm trầm xuống.
“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Triệu Văn Nghĩa hỏi một người Trần gia mặt đầy máu tươi.
“Triệu công tử, người Hàn gia cản đường, không cho chúng ta đi phúng viếng, còn ăn nói ngông cuồng, mắng chúng ta là chó.”
“Chúng ta tức không chịu được, liền động thủ.”
Người Trần gia giải thích: “Người Hàn gia có chuẩn bị, chúng ta đánh không lại, đã chết một ít người, ngài nên làm chủ thay chúng ta nha!”
Nghe được thế mà xung đột còn chết người, Triệu Văn Nghĩa cũng cảm giác được to đầu.
“Bảo các ngươi đi hòa giải, các ngươi động thủ cái gì chứ, một lũ khốn kiếp!”
Nghe nói là người của bọn họ bên này động thủ trước, Triệu Văn Nghĩa cũng tức giận không chịu nổi.
“Bây giờ đã ra tay, càng không có cách nào đàm phán hòa bình nữa.” Diệp Hạo mở miệng nói: “Ngươi trách bọn họ cũng vô dụng.”
“Được rồi, được rồi, các ngươi nhanh đi trị thương.”
Triệu Văn Nghĩa sau khi hỏi rõ tình huống, bảo một đám người tràn đầy vết thương đi trị thương.
“Lão Diệp, ngươi cảm thấy việc này làm sao bây giờ?” Triệu Văn Nghĩa hỏi Diệp Hạo.
Bọn họ vốn định đàm phán hòa bình với người Hàn gia, hai bên ở Ngọa Ngưu sơn về sau nước giếng không phạm nước sông.
Ai biết người Ngô gia đi làm người hòa giải cũng bị đánh, bọn họ còn bị đánh chết mấy người, điều này làm trong lòng Triệu Văn Nghĩa cũng tích tụ một ngọn lửa.
“Đã không thể đàm phán được, vậy chỉ có thể đánh.”
“Người Hàn gia này là nể mặt mà không cần, vậy thì thu thập bọn hắn!”
Diệp Hạo mở miệng nói: “Chúng ta tìm người hòa giải, là sợ người ta nói chúng ta tướng ăn quá khó coi, rơi vào một cái ác danh.”
“Nhưng người Hàn gia bọn họ không những không cảm kích, thế mà còn kiêu ngạo như thế.”
“Vậy ta thấy cũng không cần thiết tiếp tục nuông chiều bọn họ nữa.”
Diệp Hạo mở miệng nói: “Trực tiếp bảo Chu Nghiêu dẫn bộ đầu bộ khoái đi bắt người, sau đó tộc nhân các nhà trực tiếp càn quét việc làm ăn của bọn họ.”
“Lão tử ngược lại muốn xem, Hàn gia này không có Ngô gia chỗ dựa này, bọn họ còn bảo vệ như thế nào được địa bàn lớn như vậy!”
Triệu Văn Nghĩa cũng gật gật đầu: “Vậy cứ làm như vậy, Hàn gia bọn hắn đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì mặc kệ bọn hắn!”
“Bọn họ hôm nay lão gia tử cũng không còn nữa, hôm nay lại đắc tội Ngô gia, chỉ cần chúng ta liên thủ, bọn hắn nhất định một cây chẳng chống vững nhà!”
“Đi mang gia chủ các nhà đều gọi đến bàn việc!”
Hàn gia một lần này từ chối hòa giải, còn đánh người đi phúng viếng, cũng hoàn toàn chọc giận bọn Triệu Văn Nghĩa.
Bọn họ vốn là con cháu đại gia tộc Giang Châu, đối với Hàn gia vốn đã chướng mắt.
Nếu không phải bận tâm Ngô gia, bọn họ đã sớm thu thập Hàn gia.
Hôm nay Hàn gia được đằng chân lân đằng đầu, bọn họ làm sao nhịn được, lập tức muốn đánh tiếng một ít gia tộc đã nghe lời bọn họ chuẩn bị ra tay đánh Hàn gia.
Trần gia, Thôi gia, Đỗ gia các gia tộc sau khi được triệu hồi, lập tức phái người đi nghe theo bọn Triệu Văn Nghĩa phân phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận