Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1956: Trước có sói sau có hổi (2)

Chương 1956: Trước có sói sau có hổi (2)Chương 1956: Trước có sói sau có hổi (2)
Đối mặt mọi người cảm xúc tăng vọt, tham quân Lương Hà cũng lắc lắc đầu.
“Đại tướng quân, ta cảm thấy không ổn”
“Tả Ky quân này cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không đứng ở tại chỗ chờ chúng ta đi đánh”
“Một khi phát hiện chúng ta có dấu hiệu điều binh quy mô lớn, bọn hắn khẳng định sẽ lui về, chúng ta chung quy không thể lại đi đuổi đánh bọn hắn”
“Bọn hắn chỉ cần cầm chân chúng ta mấy ngày, viện quân Tả Ky quân của Lương Đại Hổ vừa đến, vậy tình cảnh của chúng ta sẽ trở nên càng thêm khó khăn” Tham quân Lương Hà nói: “Chúng ta bây giờ việc cấp bách, là đả thông con đường rút quân, mà không phải nghĩ tiêu diệt Tả Ky quân nữa.”
“Nếu ở lúc này còn muốn tiêu diệt Tả Ky quân, vậy nói không chừng không nuốt được Tả Ky quân, còn có thể gấy răng của chính chúng ta.”
Bọn họ cùng Tả Ky quân đã đánh không ít trận to nhỏ, đổi với sức mạnh ý chí, sức ngưng tụ cùng chiến lực của Tả Ky quân, bọn họ đã có đầy đủ nhận thức.
Bọn họ biết Tả Ky quân không phải dễ đối phó như vậy.
Tả Ky quân khác với quân đội khác của Đông Nam tiết độ phủ.
Quân đội khác của Đông Nam tiết độ phủ, như là Hữu Ky quân, Trấn Nam quân các nơi, một khi bị bọn họ đánh tan một lần, một thời gian dài mới có thể khôi phục nguyên khi.
Nhưng Tả Ky quân khác.
Tả Ky quân từ trên xuống dưới mỗi kẻ như là gà chọi, cho dù đánh trận thua, rất nhanh lại có thể trở nên sinh long hoạt hổ.
Cao tầng Tả Ky quân âm hiểm giả dối, tướng sĩ tầng dưới chót dũng mãnh thiện chiến, sức ngưng tụ rất mạnh.
Đối mặt đối thủ đánh không chết như vậy, tham quân Lương Hà là rất kiêng kị. Hoặc là không đánh, hoặc trực tiếp đánh chết.
Bằng không bị bọn họ cuốn lấy, cuối cùng bị kéo sập chỉ có thể là chính bọn họ. “Huống hồ binh mã của Đặng tham tướng bọn họ phải phụ trách hộ vệ Lương thảo quân nhu, bọn họ là tuyệt đối không thể động” Tham quân Lương Hà nói với Dương Văn Hậu: “Ta thấy có thể điều bộ đội sở thuộc Giang Vĩnh Dương đi tiếp viện Hoàng phó tướng.” “Không cầu bọn họ tạo thành sát thương lớn bao nhiêu cho Tả Ky quân, chỉ cần ngăn được Tả Ky quân hai ba ngày là đủ.”
“Đồng thời có thể bảo Phùng tham tướng dẫn thủ hạ đi tiếp viện Lý phó tướng, tăng mạnh tiến công đối với bộ đội sở thuộc Tào Thuận phía trước, để mau chóng đánh tan đối phương, đả thông đường rút quân, bằng không tiêu hao ở nơi này như vậy, cục diện đối với chúng ta sẽ càng thêm bất lợi.”
Dương Văn Hậu gật gật đầu, cảm thấy tham quân Lương Hà nói không sai.
Lúc này triệu tập đại quân vồ ngược Tả Ky quân, đối phương trơn trượt như cá chạch, nói không chừng thấy tình thế không ổn liền chạy về phía sau.
Bọn họ nhiều lắm là hù dọa đổi phương một chút, một khi bọn họ dừng truy kích, đối phương lập tức lại sẽ ngóc đầu trở lại tập kích quấy rối truy kích bọn họ. Cho nên làm như vậy không có ý nghĩa, sẽ chỉ lãng phí thời gian.
So với như thế, không bằng tăng mạnh công kích đổi với bộ đội sở thuộc Tào Thuận chính diện, mau chóng đả thông thông đạo rút quân. “Mệnh lệnh Giang Vĩnh Dương dẫn thủ hạ đi tiếp viện Hoàng phó tướng, nói cho Hoàng phó tướng, phải ngăn trở Tả Ky quân cho ta ba ngày, nếu ngăn không được, xách đầu tới gặp!” “Rõ!” “Bảo Phùng tham tướng cũng kéo binh mã đến phía trước đi, áp dụng xa luân chiến, thay nhau tiến công quân trại Tào Thuận dựng lên cho ta!”
“Ta không tin quân trại của bọn hắn là tường đồng vách sắt, có thể chống đỡ được mấy vạn đại quân của chúng tat”
Sáng sớm, vài thám báo binh Phục Châu quân đang nằm úp sấp ở trong bụi cỏ nghỉ ngơi. Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng sột soạt. “Này!”
“Này!”
“Có động tĩnh!”
Thám báo binh Phục Châu quân sau khi nghe được động tĩnh hướng về phía thanh âm truyền đến nhìn ngó một cái, vội dùng khuỷu tay húc vào mấy đồng bạn nằm úp sấp bên cạnh.
Mấy thám báo binh Phục Châu quân đều tỉnh lại.
Bọn họ nắm chặt binh khí trong tay, gắt øgao nhìn chằm chằm phương hướng thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy cỏ hoang cao ngang lưng bị đẩy ra, mấy người cũng mặc quân phục Phục Châu quân xuất hiện ở trong tầm nhìn của bọn họ.
“Mẹ nó, dọa lão tử nhảy dựng!”
“Thì ra là người mình!”
Sau khi nhìn thấy quân phục trên thân đổi phương, giáo quan Phục Châu quân căng thăng thần kinh thở phào nhẹ nhốm một hơi.
Bây giờ bọn họ đã đụng phải Tả Ky quân, phạm vi mấy chục dặm đều là khu vực nguy hiểm.
Bọn họ mấy người này tuy phương hướng phụ trách thuộc về rừng núi hoang vắng, nhưng bọn họ vẫn không dám sơ ý.
Ai cũng không biết Tả Ky quân sẽ phái ra nhóm nhỏ bộ đội từ nơi khiến người ta không ngờ được đánh bất ngờ hay không.
Động tĩnh của mấy thám báo binh Phục Châu quân này cũng kinh động mấy người mới xuất hiện kia. Chỉ thấy bọn họ trực tiếp loạt soạt tản ra nằm úp sấp, cỏ hoang cao ngang lưng che khuất thân hình bọn họ, biến mất ở trong tầm nhìn của thám báo Phục Châu quân.
“Phía trước là ai!”
“Người nhà!”
Một thám báo binh Phục Châu quân mở miệng nói: “Các ngươi là tiếu nào, sao lại chui đến chúng ta bên này?”
Người nằm úp sấp ở trong bụi cỏ trả lời: “Con mẹ nó, nơi này rừng núi hoang vắng, đường cũng không có, lạc đường rồi!” “Các ngươi là tiếu nào, sao lại trn ở chỗ này?”
é ”
Hai bên đang thăm dò lẫn nhau, vẫn duy trì cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận